Công Chúa Hoà Thân Báo Thù

Chương 2

Ta từ trước đến nay chỉ biết phá phách.

Mổ chim chóc, lột da chó mèo, chế độc dược hại người, đó là những thứ ta giỏi nhất.

Nhưng phục hồi di thể cho hoàng tỷ, ta lại không làm được.

“Không đúng! Không đúng, không đúng!”

Ta nôn nóng cắn móng tay, cắn đến bật m/á/u, cảm giác đau xót khiến ta tỉnh táo lại.

Ta phải gi*t vài cung nữ, ch/ặ/t vài bộ phận trên cơ thể họ để khâu lại cho hoàng tỷ.

Phải ch/ặ/t dư dư ra, đề phòng ta làm không đủ hoàn mỹ.

Ta cầm dao trong tay, trừng mắt ngồi xổm trên trường kỷ, vừa cắn móng tay, vừa lắc lư qua lại —— giống như lúc nhỏ hoàng tỷ thường ôm ta, khẽ vỗ về trấn an ta.

Nhóm cung nữ bị dọa cho mặt tái mét, quỳ rạp dưới đất.

Các nàng biết mình không sống được bao lâu nữa.

Nhưng kẻ đáng ch*t, thật sự là các nàng sao?

Thật sự đáng ch*t, là những kẻ khác!

Nghĩ vậy, ta cầm dao chạy ra ngoài.

“Đúng là bọn tiểu quốc biên cảnh, ch*t cả một công chúa mà Hoàng Đế cái rắm cũng không dám thả!”

“Mà công nhận, không hổ là công chúa, chơi cũng khác biệt thật!”

“Chính xác! Tiếng kêu của nàng ta, nước mắt của nàng ta, thật sự là… chậc chậc chậc… Nếu không phải Vinh quý phi ra lệnh nhất định phải hủy dung hủy thi nàng ta, ta thật sự muốn lén giấu nàng ta đi chơi thêm chút nữa. Tiếc thật!”

“Tiếc gì! Chẳng phải chúng ta trả công chúa Quân Hoa này về, rồi lại đòi một công chúa khác mang đi sao? Tên Hoàng Đế hèn nhát này cũng không dám không cho!”

“Cũng không biết là công chúa nào nhỉ? Với cả không biết ta với ngươi có lộc hưởng ké không… Ha ha ha ha…”

Ta nép bên ngoài tường, hít sâu một hơi.

Tình trạng th///i th///ể của hoàng tỷ, cùng cuộc nói chuyện của đám sự thật.

Từng chi tiết vụn vặn nhưng cũng đủ để hình dung ra một phần chân tướng.

Bàn tay cầm dao của ta bắt đầu run lên, cảm xúc không biết tên hừng hực trong lòng.

Ta vẫn cầm chặt con dao trong tay, xông vào tẩm cung mẫu hậu.

Phụ hoàng cũng đang ở đây, cùng mấy vị công chúa.

Đại Hạ lại đòi người tới hòa thân, các công chúa khóc đến sưng mắt, không ai muốn đi nhưng không thể không ai đi.

Phụ hoàng vẫn như vậy, thời trẻ thường được khen hiền hòa nhân hậu, giờ đây lại trở thành hèn mọn nhút nhát.

Thực tế tàn khốc rằng dù có dốc toàn bộ sức lực của đất nước mình cũng không thể chống lại Đại Hạ khiến ông như già thêm vài tuổi.

Phụ hoàng nhìn thấy ta, đứng bật dậy.

Thấy con dao trong tay ta không có vết m/á/u, mới thở phào: “Chiếu Hoa, có chuyện gì vậy?”

Ta gật đầu: “Đưa con đi hòa thân.”

Mặt phụ hoàng, mẫu hậu trắng bệch.

Không ai hiểu nữ nhi bằng mẫu thân, mẫu hậu là người đầu tiên phản đối, nước mắt tràn mi: “Chiếu Hoa không thể!”

Ta nhắm mắt lại.

Mẫu hậu không hiểu, phụ hoàng không hiểu.

Tất cả bọn họ đều không hiểu.

Vậy nên ta nói với bọn họ: “Giờ phút này con chỉ muốn gi*t người, là gi*t người của Đại Hạ, hay gi*t người trong cung, phụ hoàng mẫu hậu tự chọn đi.”