Nữ Chính Là Cái Đinh Gì Chứ

Chương 10: TG1: Chị chị em em(8)

Hân nhìn ảnh đàn bà đang phát điên bên trong điện thoại. Mấy ai ngờ một người nhìn ngây thơ như Tôn Mộng Thư lại có một mặt đáng sợ như vậy. May là Hân đã lén để một chiếc camera ẩn trong phòng cô ta. Nhưng góc quay khá xa nên cô chỉ có thể thấy đại khái hành động của Tôn Mộng Thư. Tuy cô thấy được có vẻ cô ta có một nhóm chat ẩn gì đó trên zalo nhưng nội dung cô ta nhắn tin thì Hân không tài nào biết được chỉ qua một chiếc camera như thế này. Nhưng ít nhất dựa vào cử động của các ngón tay mà Hân có thể biết được mật mã của nhóm chat đó. Và cô có linh cảm rằng đây là thứ có thể giúp cô hạ bệ Tôn Mộng Thư.

Trong lúc Hân đang trổ tài thám tử thì bỗng cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Ba Tôn nghe thấy tiếng chuông cửa thì vội tháo tạp dề ra mà đi về phía cửa, ông vừa mở vừa nói:

"Ai đó?"

"Là cháu đây chú Tôn."

Một giọng nói trầm ám vang lên, ba Tôn vô thức ngẩn đầu nhìn lên chàng trai điển trai trước mặt này. Hai tay còn xách không ít túi quà. Lúc đầu ông cũng không nhớ ra cậu ta là ai nhưng sau một hồi thì gương mặt quen thuộc của cậu nhóc lúc nhỏ luôn chơi cùng con gái mình hiện lên trong tâm trí ông.

"Là Thừa Minh đấy hả. Lớn chừng này rồi, cao hơn cả chú khiến chút suýt nhận không ra đấy."

"Dạ chú. Giai Nhi có nhà không ạ?"

"À có có. Cháu vào nhà đi, để chú gọi nói. Giai Nhi ơi, anh Minh của con tới thăm con nè."- Ông Tôn gọi vọng vào.

Sau một hồi chải chuốt lại một chút thì Hân cũng bước ra khỏi phòng nở một nụ cười tươi rồi nhìn Cố Thừa Minh mà nói:

"Không ngờ anh tới trong ngay hôm nay luôn đó."

"Nếu mà không tới sớm thì lại sợ bạn nhỏ nào đó lại giận dỗi."- Cố Thừa Minh đáp.

Sự cưng chiều bên trong giọng nói khiến cho Ba Tôn dù có chút trì độn cũng khẽ tằng hắng một cái rồi mời Cố Thừa Minh ngồi xuống bàn.

"Thừa Minh ngồi đi, vừa hay nhà chú cũng sắp đến giờ cơm rồi. Cháu ăn cùng nhà chú nha."

"Thôi con cảm ơn chú, con còn có việc ạ."

Cố Thừa Minh nói rồi tay đặt những túi quà lên bàn phòng khách rồi vội rời đi. Nhưng Hân cản anh lại mà nói nhỏ:

"Anh ở lại ăn bữa cơm đi, bố em nấu ăn ngon lắm. Chả phải lúc nhỏ anh mê món sườn kho của ông lắm sao. Hôm nay ông ấy nấu món này đó. Không ăn phí lắm nha."

Anh thấy điệu bộ của cô thì liền vươn tay xoa đầu với vẻ mặt cưng chiều:

"Vậy thì anh đành mặt dày làm phiền ở đây rồi."

Nghe anh nói vậy thì Hân liền ra vẻ vui mừng mà khoác vai Cố Thừa Minh vào bàn ăn. Ngay bàn ăn Tôn Mộng Thư đang một bộ quần áo đơn giản nhưng vẻ ngoài lại được chăm chút tỉ mỉ. Thấy Hân đang kéo tay Cố Thừa Minh tới thì cô ta liền ra vẻ bất ngờ mà hỏi:

"Chị, đây là ai thế. Không giới thiệu cho em một chút hả?"

Tuy Tôn Mộng Thư đương nhiên biết Cố Thừa Minh là ai. Nhưng cô ta vẫn phải ra vẻ thì mới bám lên được người ảnh đế này, đây là cơ hội để cô ta bước lêи đỉиɦ vinh quang. Hân nhìn Tôn Mộng Thư vẫn không ngừng ảo tưởng mà khẽ phì cười trong lòng.

"Đây là anh Thừa Minh, bạn thuở nhỏ của chị. Khi còn nhỏ anh ấy và chị là bạn thân nhất trước khi em xuất hiện đấy."

Tôn Mộng Thư liền cảm nhận thấy Hân không muốn cô ta làm quen với vị đại ảnh đế này. Đương nhiên thôi, kiếp trước cuối cùng Tôn Giai Nhi là người kết hôn với vị đại ảnh đế này mà trở thành kẻ thắng nhân sinh. Nhưng kiếp này thì ai cười đến cuối cùng còn chưa chắc. Tôn Mộng Thư liền ra vẻ bất ngờ:

"A.... em nhớ ra anh là ai rồi. Có phải anh là đại ảnh đế Cố Thừa Minh không? Không ngờ anh lại là anh em thuở nhỏ của chị em đấy. Vậy chúng ta cũng xem như anh em rồi."

Hân không khỏi bội phục Tôn Mộng Thư, chỉ cần một câu nói mà cô ta đã kéo gần quan hệ giữa cô ta và Cố Thừa Minh. Nhưng có vẻ làm cô ta thất vọng rồi, Cố Thừa Minh chỉ ra vẻ trầm ngâm:

"Ủa anh nhớ chúng ta chơi với nhau đến tận 7 tuổi lận mà, em đâu có em gái đâu. Huống hồ cô gái này trông còn đứng tuổi hơn em nữa."

Nghe câu nói này của Cố Thừa Minh, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng của Tôn Mộng Thư bỗng cứng lại. Ba Tôn thấy không khí có vẻ sượng sùng thì liền lên tiếng:

"À Mộng Thư ấy à. Sau khi cháu đi mất con bé Giai Nhi cứ rầu rĩ suốt. Trùng hợp chú nhặt được Mộng Thư bên vệ đường, dường như con bé đã bị bỏ rơi ấy. Haizz báo cảnh sát mà không có ai nhận cả, khi ấy con bé Giai Nhi cứ đòi có em hoài nên chú nhận Mộng Thư làm con nuôi ấy. Cháu đi trước đó nên cháu không biết cũng phải."

Sắc mặt Tôn Mộng Thư ngày càng tái đi. Cô ta vội chạy đặt đũa lên chén, một âm thanh "coong" to tướng vang lên. Cô ta mặc kệ tất cả mọi người mà đứng lên bước về phòng chỉ để lại một câu:

"Con hơi mệt. Về phòng trước."

Thấy Tôn Mộng Thư đùng đùng bỏ đi, Ba Tôn chỉ thở dài:

"Tính khí của con bé là thế đó. Hai đứa đừng chấp nhặt. Ăn đi ăn đi."

Nói rồi ông liền gắp lần lượt hai miếng sườn bỏ vào chén của Hân và Cố Thừa Minh. Một bữa ăn yên bình giữa 3 người đang diễn ra nhưng ở trong một căn phòng tối có một kẻ lại không cảm thấy dễ chịu như vậy.

TỪ CHAP SAU MÌNH XIN PHÉP THU PHÍ Ạ. MÌNH ĐỊNH THU 500 VÀNG 1 CHAP VÀ CỨ 3 CHAP MÌNH SẼ FREE 1 CHAP NHA. NẾU MN THẤY GIÁ CAO QUÁ THÌ CÓ THỂ BÌNH LUẬN NÓI VỚI MÌNH, MÌNH SẼ HẠ XUỐNG NHA NHƯNG CHẮC SẼ KHÔNG THỂ FREE NHIỀU NHA.