Gương mặt của Hân có chút cứng lại, một gương mặt qua đỗi quen thuộc đến nỗi mà khi cô nhìn thấy trong đầu lại ánh lên một suy nghĩ hoang đường rằng "Có khi nào anh cũng theo cô tới đây không?". Thế nhưng cô vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra thì ít nhất nhiệm vụ phải được ưu tiên và việc quan trọng nhất là qua được buổi thử vai này. Cô liền nhanh chóng lấy lại tự tin, cúi chào những người trong phòng:
"Xin chào các giám khảo ạ, tên của em là Tôn Giai Nhi. Em đến để cast vai đại công chúa Tiêu Vân Nguyệt ạ."
"Vậy cô hãy diễn trích đoạn đại công chúa gặp tướng quân Hoắc Quốc Đình đi."
Bộ phim này được cải biên từ tiểu thuyết, kể về một cô gái xuyên không từ thời hiện đại vào một thứ nữ nhà quan không được sủng ái. Dựa vào kiến thức hiện đại mà cô dần vươn lên và cuối cùng có được tình yêu với nam chủ chính là tể tướng đương triều- kẻ dưới một người nhưng trên vạn người. Cuối cùng nữ chính cũng được như ý mà trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Trong quá trình yêu đương đó thì vai quan trọng nhất trong việc ngăn cản tình yêu của nam nữ chính là cửu công chúa vốn đã đem lòng yêu tể tướng từ lâu. So với cửu công chúa suốt ngày ngán chân tình yêu của nam nữ chính thì đại công chúa chính là người bạn thân của nữ chính, do một lần nữ chính giúp công chúa trong lúc cô nàng cải trang mà rời cung. Kể từ đó đại công cháu đã trở thành chỗ dựa đầu tiên của nữ chính khi mà giai đoạn đầu chưa có sự xuất hiện của nam chính.
Nhìn sơ qua thì so với một người bên cạnh bầu bạn thì một kẻ thù như vai cửu công chúa sẽ có nhiều đất diễn hơn nhưng đồng thời cũng gây nhiều phản ứng trái chiều của dân mạng. Vai đại công chúa Tiêu Vân Nguyệt thì lại có một nút thắt ẩn khi cô thầm đem lòng trao cho tướng quân Hoắc Quốc Đình. Nhưng tướng quân suốt ngày ở nơi chiến trường sao lại dám thú một công chúa làm thê được, nếu thú thì chắc chắn nàng phải suốt ngày lạnh lẽo trong tẩm điện, bất cứ khi nào cũng có thể trở thành góa phụ. Thế nên công chúa vẫn luôn bị tướng quân từ chối, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc dù cho thành gái lỡ cũng nhất quyết không gả đi cho ai. Hoàng thượng thương yêu con gái nên cũng chiều theo ý cô, dần dà nàng công chúa ấy cũng nung chảy được trái tim của tướng quân.
Đương nhiên công chúa và tướng quân lại không phải nam nữ chính nên sau khi bộ phim này bùng nổ nhiều người đều thúc dục nhà sản xuất ra một bộ phim riêng về công chúa và tướng quân, thậm chí bô phim này còn có doanh thu cao hơn hẳn.
Trong bối cảnh công chúa gặp lại tướng quân sau nhiều năm, đầu tiên cô có chút bỡ ngỡ sau đó lại xúc động như cố gắng kìm nén mà nở một nụ cười cô cho là vui tươi nhất. Cô vô thức vuốt ve mu bàn tay của mình mà nói:
"Hoắc tướng quân, chúc mừng ngài trở về. Liệu lần này ngài có chuẩn bị sính lễ mà thú ta hay chưa."
Đương nhiên là vẫn nhận lấy sự từ chối của tướng quân. Công chúa đương nhiên có chút thất vọng nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại tinh thần mà nói:
"Vậy thôi. Nhưng mà ta vẫn chờ chàng tới đấy, ta lúc nào cũng nguyện ý làm phu nhân tướng quân đấy."
Nói rồi cô nàng quay bước đi mà không hề hay biết là ở phía sau vị tướng quân lạnh lùng ấy đã khẽ vươn tay dường như muốn níu kéo một cái gì đó.
"Các vị giám khảo, em đã xong rồi ạ."
Bảo Hân khẽ thở ra, dần thoát khỏi trạng thái nhập diễn mà nói với 5 vị giám khảo trước mặt. Nghe câu nói cảu cô thì bọn họ dần lấy lại tinh thần. một tiếng đập bàn cái "rầm" vang lên, nữ giám khảo duy nhất liền đứng lên mà nói to:
"Là cô ấy. Cô ấy chính là Tiêu Vân Nguyệt."
"Đúng vậy. Không thể là ai khác ngoài cô ấy."- Một người khác liền vội hùa theo.
"Diễn xuất thật tuyệt, lâu rồi tôi không thấy một người mới xuất sắc như vậy."
Sau đó là một tràng vỗ tay vang lên. Đáp lại sự nhiệt tình của họ thì Hân liền gật đầu rối rít mà cảm ơn.
"Xin cảm ơn lời khen của các vị giám khảo nhiều."
Nữ giám khảo nhìn cô không kiêu ngạo nhưng cũng không xiểm nịnh liền vui mừng:
"Tuần sau em hãy đến phim trường và bắt đầu chụp poster cho phim, sau đó liền đi quay chụp."
"Vâng ạ, em sẽ tới đúng giờ."
Nói rồi cô liền chào một lượt hết những người trong phòng và quay bước rời đi mà không hề hay biết người đàn ông ngồi ghê chủ tọa nãy giờ vẫn không tiếng lại luôn nhìn chăm chăm vào cô. Ra khỏi phỏng thử vai nếu không phải đang có người khác thì Hân đã hét to lên rồi, nhưng nơi này đông người xem nên cô vẫn phải giữ hình tượng thanh cao của mình.
Nhưng nụ cười của cô chợt đông cứng lại khi vừa mở cửa cô liền thấy một kẻ mà cô không hề muốn thấy một chút nào.
"Cao Minh Tài."
TAO BỊ NGU RỒI BÂY QUƠI, THẾ GIỚI ĐẦU KHÔNG CHỌN CÁI GÌ DỄ VIẾT NHẤT. CHỌN DIỄN VIÊN KHÓ VIẾT GHÊ, CŨNG TẠI NGỰA KHÔNG MUỐN THẾ GIỚI ĐẦU LÀ TỔNG TÀI NHƯ MẤY TRUYỆN KHÁC. GIỜ LÀ TỰ LÀM KHỔ MÌNH ĐÂY. MAY KO VIẾT TU TIÊN CHỨ KO TAO CHỚT.