*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này trên hành tinh Lan Tư Đặc Lạc, theo thời gian trôi qua, trời đã tối đen như mực, màu xanh đậm biến thành màu đen kịt, trên bầu trời không nhìn thấy năm ngón tay vươn lên một ngôi sao nhỏ, so với mặt trăng mà Khương Ngưng Ngưng quen thuộc, ánh sáng mà nó phát ra gần như yếu ớt.
Ánh sáng yếu ớt không chiếu vào được biển rừng mênh mông vô tận, những tán lá che phủ bầu trời càng khiến cho ánh sáng vốn đã mỏng manh trở thành những tia sáng yếu ớt như đầu kim, trong bóng tối tĩnh lặng lạ thường, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào thét đáng sợ, từng cành khô chen chúc về phía ánh sáng yếu ớt đó, chúng quấn lấy nhau, giống như đại dương rộng lớn đang vươn một đôi bàn tay tuyệt vọng về hướng bầu trời.
Khương Ngưng Ngưng không nhìn thấy gì cả, nhưng Phù Quang, Lệ Trầm, Tiểu Xuân dường như có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng tối, thị lực không hề bị ảnh hưởng.
"Ta đã kiểm tra hang động này rồi, không có nguy hiểm, Vương tối nay có thể nghỉ lại ở đây.
"
Lệ Trầm đứng trước cửa hang, trường đao dính đầy máu được hắn thu vào vỏ, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cúi xuống, hàng mi dày che khuất đôi mắt sâu như vực thẳm, hắn không nhìn bất kỳ ai, như thể đang nói chuyện với mặt đất.
Phù Quang khẽ gật đầu, đi thẳng qua người hắn, ôm Khương Ngưng Ngưng đi vào.
Tiểu Xuân lập tức lấy dụng cụ chiếu sáng từ ba lô sau lưng ra, dán vào vách đá trong hang, cũng không biết là nguyên lý gì, thứ này vừa dán vào vách đá sẽ tự động phát sáng, ánh sáng trong phút chốc chiếu sáng toàn bộ hang động.
"Vương, ngài nghỉ ngơi một lát đi.
" Khương Ngưng Ngưng được Phù Quang nhẹ nhàng cẩn thận đặt lên tảng đá, tảng đá rất bằng phẳng, đủ lớn để Khương Ngưng Ngưng nằm trên đó.
Cẳng chân nàng buông thõng xuống mép tảng đá, tảng đá đen kịt làm nổi bật đôi chân thon thả như ngọc của nàng, những ngón chân trắng nõn nhẹ nhàng chạm đất.
Phù Quang quỳ một gối, dưới ánh mắt kinh ngạc của Khương Ngưng Ngưng, cởϊ áσ khoác ngoài của mình trải xuống đất dưới chân nàng.
Chiếc áo khoác trắng từng được Khương Ngưng Ngưng khen ngợi là trong lúc chém gϊếŧ vẫn không nhiễm bụi trần, lúc này lại trở thành một tấm thảm cách ly bụi bẩn dưới chân nàng.
"Không cần đâu.
" Khương Ngưng Ngưng vội vàng ngăn cản.
Phù Quang ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ôn nhu như ngọc lộ ra nụ cười chân thành và dịu dàng: "Cần chứ, để Vương tạm thời nghỉ lại trong hang động vốn đã là làm khó ngài rồi, không thể để những thứ bẩn thỉu này làm bẩn ngài được.
"
Nàng chỉ là một người bình thường, nào có cao quý đến vậy, ngay cả đất bùn cũng không được dính vào.
Khương Ngưng Ngưng nắm chặt tấm vải mỏng, hàng mi dài khẽ run rẩy vì sự chu đáo quá mức của Phù Quang, không biết nên chấp nhận lòng tốt này như thế nào, cúi xuống định nhặt áo lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt đẹp đến mức không chân thực của Phù Quang.
"Vương chê quần áo của ta bẩn sao?" Hắn hỏi, trong mắt thoáng hiện vẻ bi thương.
Khương Ngưng Ngưng sửng sốt, vội vàng lắc đầu, ngón tay đã chạm vào áo cũng buông ra: "Ta không chê quần áo của ngươi bẩn, chỉ là thấy như vậy không tốt.
"
Thấy nàng lắc đầu, đôi lông mày nhíu lại với nỗi buồn nhàn nhạt của Phù Quang cũng giãn ra, mỉm cười: "Được hầu hạ Vương, là vinh hạnh của Phù Quang.
"
Hàng mi dài của Khương Ngưng Ngưng rũ xuống, đáng ghét, lời này nghe thật xấu hổ.
Để tránh ánh mắt của mỹ nhân Phù Quang, nàng bắt đầu quan sát hang động, đôi mắt đen láy đảo quanh khắp nơi.