Giang Hân có lẽ chưa bao giờ sử dụng La M*r nên cũng không biết rằng kem dưỡng da mặt của nó phải được nhũ hóa trước khi sử dụng. Vì vậy cậu ta bôi trực tiếp lên mặt, giờ gương mặt cậu ta biến thành như vầy.
Buồn cười thật, dạo này bọn trộm không tự biết nhục nhã mà lại trơ mặt tống tiền nạn nhân à?
Tôi vừa định mở miệng thì một người bạn cùng phòng khác là Vương Mẫn liền giành nói:
"Khó trách! Lần trước tôi dùng kem dưỡng da tay của cậu ta, tay tôi bị nổi đỏ. Cũng không biết có sao hay không, sợ muốn chết."
Thật là tức cười.
Chính mình tham lam một lần xài muốn hết nửa lọ kem, vậy mà còn mặt mũi nhảy ra chê nó có vấn đề.
Lượng kem đó đủ để thoa hết nguyên cái đầu heo, chứ nói chi cái móng lợn đó của cậu ta.
Thật đúng như câu nói người không biết xấu hổ chính là kiểu người đáng xấu hổ nhất.
Ai ngờ việc này còn chưa kết thúc.
Lâm Lâm ở trên giường cũng trợn mắt, âm dương quái khí nói:
"Còn nữa, ở sự kiện câu lạc bộ vừa rồi, tôi có mang theo cái túi của cậu ta. Lúc đó tôi đã tự hỏi tại sao nhiều người cứ lén lút nhìn vào cái túi đó, chắc chắn là họ đã phát hiện ra cái túi là hàng giả rồi cười nhạo sau lưng tôi!"
"Đúng là mất mặt mà!"
Tôi ngơ ngác nhìn ba người trước mặt.
Họ trơ
tráo sử dụng đồ của tôi, không chỉ không có chút cảm kích nào, giờ lại hợp sức đổ thừa tôi!
Tôi vừa định giải quyết ba đứa ngu này, nhưng rồi nghĩ lại, không phải họ sử dụng đồ của tôi vì nghĩ nó là đồ thật sao?
Vậy thì tôi sẽ thừa nhận đó là hàng giả để họ không xài nữa.
Thà quyên góp cho mấy vùng núi nghèo khó còn hơn cho mấy người này dùng ké đồ như vậy!
Thế là tôi kìm nén cơn giận:
"Tôi xài hàng giả hay không thì liên quan gì tới cậu, tôi mua hàng giả thì có hại gì cậu à? Tôi cũng không có năn nỉ cậu dùng."
Giang Hân vẻ mặt không chịu nhượng bộ:
“Là đồ giả của cậu đã làm mặt tôi thành như thế này! Tôi nói cho cậu biết, nếu không đền tiền, tôi sẽ tới trước mặt giáo viên kiện cậu!”
Tôi ôm ngực cười lạnh:
"Kiện đi, ngon thì cậu cứ kiện. Tôi muốn xem lúc đó việc tôi sử dụng hàng giả hay việc cậu ăn trộm đồ của tôi sẽ nổi hơn!"
Nói rồi tôi làm bộ kéo cậu ta đi.
Vừa kéo cậu ta, tôi vừa hét:
"Ai mà không dám kiện thì sẽ là cháu trai người kia!"
Loại người như Giang Hân chỉ ăn mềm lại sợ cứng, vừa thấy tôi căng lên liền lập tức lúng túng.