Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

Chương 3: Chương 3:

Chương 3

Hàng Gia Chú luôn có thể nghĩ ra đủ kiểu biệt hiệu hiếm lạ kỳ dị cho em gái.

Rùa nhỏ là một cái tên mới ra lò.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh đẩy cho Thẩm Tư Lam, là vì bình thường con người này luôn cao ngạo, chỉ khi đối diện với điện thoại mới có thể hạ thấp được cái đầu cao quý kia của hắn.

Tại sao tài xế gây sự vẫn chưa đến dạy tên thiếu gia này cách làm người.

Thẩm Tư Lam nghe anh mắng như vậy, cuối cùng cũng ngước mắt lên.

“Em gái cậu kéo hư áo tôi” Hắn cười nhạt, “Cậu đền à?”

Hàng Gia Chú: “Tôi đền. Tuệ Tuệ, xé rách áo cậu ta đi, tuyệt đối đừng khách khí.”

Tuệ Hạnh không phản ứng.

Coi cô là chó à?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong lòng cô rất bất mãn với hành động sai khiến cô như chó của anh hai, mặt cũng đỏ lên không kém.

Tựa như nghĩ tới hình tượng không hay gì đó.

May mà nắng chiều đủ sáng, có thể che giấu sắc mặt giúp cô.

Cãi nhau ầm ĩ cho đến căn tin, Tuệ Hạnh rất lười, ngồi xuống liền làm đại gia, xem người anh hai này của mình là người hầu để sai khiến.

Con nhóc này ở nhà cũng vậy, lười đến chảy nhớt, không muốn làm gì cả, bố mẹ không có nhà không ai quản, người làm anh hai như anh nói cô mấy câu liền cãi lại.

Sau này vì chơi game mà hai anh em cãi nhau đến mức không vui, ầm ĩ một trận rất lớn, đã chiến tranh lạnh suốt hai tuần.

Hàng Gia Chú cũng không dỗ em gái, dù sao phí sinh hoạt của con nhóc này nắm chặt trong tay anh, không sợ cô không biết sai.

Kết quả chẳng mấy chốc con nhóc này đã thu dọn hành lý về lại trường đi học, trước khi đi còn để lại câu nói hùng hồn cái nhà này có anh thì không có cô.

Hại Hàng Gia Chú bị bố mẹ điện thoại giảng đạo một trận, nói hai anh em cãi nhau thế nào đi nữa cũng không thể không cho em ăn cơm, Tuệ Hạnh mới mười lăm, dáng người còn phát triển, lẽ nào anh nhẫn tâm nhìn em gái cả đời này làm một trái bí đao lùn.

Từ năm cấp hai lớp 8 về sau, con nhóc này đã không còn phát triển vóc dáng nữa, vạch đo chiều cao trong nhà đã dừng ở một con số tàn nhẫn, cũng chỉ có đôi bố mẹ ngốc này vẫn tin rằng con gái của họ vẫn có thể cao.

Bây giờ mới tháng tư, đến tháng chín cô khai giảng, ngày tháng trông em gái quá gian nan.

Nhưng không thể để cô ở nhà tự sinh tự diệt.

Hàng Gia Chú thở dài, ở bên ngoài cũng không dễ khuyên bảo cô, chỉ có thể để cô chiếm địa vị, sau đó giúp cô chọn món, còn cảnh cáo cô chọn gì ăn đó, không được phàn nàn.

Tuệ Hạnh chỉ có một yêu cầu, “Sườn xào chua ngọt.”

“Nếu có thì anh lấy cho em.”

Hàng Gia Chú và Lão Hầu ở ký túc xá cho nghiên cứu sinh cách căn tin này khá xa, hai người cũng không thường đến, rốt cuộc sườn xào chua ngọt ở quầy nào, trong thời gian ngắn bọn họ cũng không tìm được.

Nhiệm vụ tìm sườn xào chua ngọt đương nhiên sẽ thuộc về Thẩm Tư Lam của ký túc xá sinh viên chưa tốt nghiệp.

“Lấy nhiều chút, càng nhiều càng tốt. Con nhóc này thích nhất là sườn xào chua ngọt đó.” Hàng Gia Chú dặn dò.

Thẩm Tư Lam: “Hay là mua một cái thau để đựng?”

“Cậu xem em tôi là heo à?”

“Không có” Giọng điệu của Thẩm Tư Lam bình tĩnh, “Tôi thấy em gái cậu khá giống cún.”

“....”

Vẻ mặt của hắn quả thật quá bình tĩnh, khiến Hàng Gia Chú nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là đang mắng em gái anh, hay là thật lòng thật dạ cảm thấy em gái anh giống cún nữa.

*

Cuối cùng Tuệ Hạnh cũng đợi được sườn xào chua ngọt của cô.

Chồng chất đầy ắp thành một ngọn núi nhỏ.

Thẩm Tư Lam đặt khay đồ ăn trước mặt cô, hỏi: “Đủ không?”

Cô vội vàng như gà mổ thóc, “Đủ đủ đủ.”

Lão Hầu thuận thế tiếp thêm một câu, “Olay olay olay.”*

*Một lời bài hát( Tuệ Hạnh nói ‘đủ đủ đủ’ trong tiếng trung là ‘gou gou gou’ đồng âm với go go go, nên Lão Hầu mới nối thêm thành go go go olay olay olay).

Hàng Gia Chú: “Hầu Bân cậu bệnh à?”

Lão Hầu: “Chỉ là tôi không muốn để em gái trông ngốc như thế.”

“Cảm ơn anh.”

Tuệ Hạnh thì thầm nói tiếng cảm ơn Thẩm Tư Lam.

Miếng sườn trong khay chất thành núi nhỏ, nhưng cô lại ăn hai miếng rau diếp trước.

Hàng Gia Chú phát hiện, “Sao vậy? Không phải thích ăn sườn nhất à?”

“Em sợ ăn nhanh quá, ăn đến cuối thì không còn sườn để ăn nữa.”

Tuệ Hạnh có tật xấu này, món cô thích ăn bao giờ cũng phải để đến cuối, dâu tây trên bánh kem dâu nhất định phải ăn sau cùng, giống như có một loại giao ước thiêng liêng và ăn ý giữa cô và món ăn mà cô thích.

“Ăn không đủ lát nữa anh lấy thêm cho em một phần.” Hàng Gia Chú nói.

Vấn đề nhìn như đã được giải quyết, nhưng Tuệ Hạnh vẫn đẩy miếng sườn ra hai bên khay đồ ăn để nhìn ngắm.

Người không biết còn cho rằng cô ghét ăn sườn.

Thật ra chỉ là cô không nỡ.

Ngay cả một miếng cũng không nỡ ăn, ăn một miếng thì ít đi một miếng.

Lời nói của mấy tên đàn ông, em gái không chen vào lọt, cô ngồi bên cạnh anh hai lặng lẽ ăn cơm.

Lúc sau vẫn là Lão Hầu chuyển đề tài lên người Tuệ Hạnh.

“Em gái theo họ mẹ hả? Hai anh em tụi em sao lại không cùng họ vậy?”

Hàng Gia Chú dừng lại.

Bây giờ một nhà sinh hai con, chuyện hai con phân biệt theo họ bố mẹ đã phổ biến từ lâu, Lão Hầu hoàn toàn là vì quan tâm em gái mới hỏi vấn đề như vậy.

Tuệ Hạnh ngẩng đầu lên, nói khéo léo: “Em theo họ bố, anh hai theo họ mẹ.”

“Hả?”

“Nhà bọn tôi không thịnh hành trọng nam khinh nữ, ai theo họ ai đều như nhau.” Hàng Gia Chú bổ sung.

Lão Hầu gật đầu, nói một cách ngưỡng mộ: “Vậy quan niệm nhà các cậu rất hay. Tôi nghe mẹ tôi nói, trước khi em trai tôi còn chưa sinh ra, vốn dĩ bà ấy đã giao ước với bà nội tôi rằng đứa thứ hai theo họ bà, kết quả sau khi em trai sinh ra, nói gì bà nội tôi cũng không chịu, khiến mẹ tôi tức giận đến giờ chưa nguôi. Bà ấy nói nếu sinh em gái, đoán chừng bà nội tôi đã im miệng từ lâu.”

Hàng Gia Chú hỏi: “Chuyện này Hầu Lễ biết không?”

“Không biết, không ai nói với nó làm sao nó biết được” Lão Hầu nói đến đây lại nhìn sang Thẩm Tư Lam, “À mà tên nhóc này gần đây làm gì vậy? Làm sao cũng không trả lời tin nhắn của tôi, lẽ nào tìm được bạn gái rồi?”

Thẩm Tư Lam hời hợt nói: “Không có. Cậu ấy đang vướng một dự án thí nghiệm, gần đây hơi bận.”

“Thí nghiệm cũng rớt được ư? Tên nhóc này hết thuốc chữa rồi” Lão Hầu lắc đầu, “Nó với cậu đã là bạn cùng phòng ba năm rồi, sao vẫn đần như vậy chứ.”

Hàng Gia Chú liếc cậu ta, “Từ đại học cậu đã cùng một phòng với tôi, sao không học được chút phẩm chất tốt đẹp của tôi vậy?”

“Ít nhất cũng học được một chút” Lão Hầu nói yếu ớt, “Đó chính là độc thân từ sinh viên năm nhất đến nghiên cứu sinh.”

“Cậu độc thân thì liên quan cái rắm gì đến tôi, tôi là tầm nhìn cao nên mới độc thân, cậu giống tôi được à?”

Lão Hầu bĩu môi, vươn cổ ra lén mách lẻo với Tuệ Hạnh: “Em gái, em đừng thấy anh hai của em trông giả vờ đứng đắn, thật ra đã hai mươi ba rồi vẫn chưa có bạn gái.”

“Hầu Bân chết tiệt, cậu truyền thụ cái tư tưởng lung tung gì cho em gái tôi vậy.”

“Tôi báo cáo với em gái tình hình bi thảm hiện tại của anh hai em ấy, tiện thể ám chỉ cho em cậu giới thiệu bạn gái cho cậu.”

Hàng Gia Chú không quan tâm mấy, “Giờ nó mà hiểu cái gì.”

Lão Hầu ôi một tiếng, “Bản thân cậu hiểu biết chậm thì đừng đánh đồng tất cả mọi người được không, không tin cậu hỏi em cậu xem, trường học bọn chúng chắc chắn có đứa theo đuổi em ấy.”

Giọng điệu của cậu ta rất chắc chắn.

Một cô bé xinh đẹp trắng trẻo như vậy, cho dù là lúc cậu ta còn học trung học, hay bọn học sinh trung học tiến bộ theo thời đại bây giờ, chắc chắn đều là bánh bao nóng hổi trong mắt bọn con trai.

Hàng Gia Chú nghe vậy, trên gương mặt xuất hiện sự ngập ngừng chốc lát.

Anh nhìn sang Tuệ Hạnh, tuổi của con nhóc này kém anh hơi xa, anh vẫn luôn xem cô là đứa trẻ.

Có lẽ trong mắt bạn cùng lứa, cô đã trổ mã trở thành một cô gái xinh đẹp.

“Trường bọn em có ai theo đuổi em không?”

Tuệ Hạnh không biết nên trả lời thế nào, nói có hay không có, thật ra cũng không quan trọng lắm.

Chỉ là cô biết sau khi nói có, người kia có hiểu lầm cô yêu đương không, nếu nói không, thì có hiểu lầm cô không được yêu thích hay không, vì vậy mà cảm thấy cô không được xuất sắc.

Vấn đề đơn giản bị phức tạp hóa vô cùng lớn, lại khiến cô không biết làm sao.

Tuệ Hạnh né tránh vấn đề này, ánh mắt hoảng loạn nhìn sang chỗ hắn.

Đúng lúc chạm mắt với Thẩm Tư Lam đang ngồi trước mặt cô.

Ánh mắt trầm lặng của người đàn ông, dường như phát hiện ra sự ngượng ngùng của cô, hắn cũng không quan tâm, thậm chí có suy nghĩ hóng chuyện giống như đám anh hai bọn họ, trong đôi mắt ẩn chứa nụ cười nhạt, khóe miệng có ý vô tình cong lên.

Trong cái nháy mắt như thế, đầu óc cô đã chìm trong khoảng không trống rỗng.

Lập tức tim đập như tràn ra khỏi l*иg ngực, chỉ vì một cái chạm mắt như vậy, đã căng thẳng đến mức toàn thân không còn sức lực, tay chân tê cứng.

Đột nhiên Tuệ Hạnh ngẩng đầu trợn mắt hung hăng nhìn Hàng Gia Chú.

Trong con ngươi của cô ngấn nước, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, môi cong xuống thành hình đường cung.

Hàng Gia Chú cảm thấy không ổn.

Thật ra con nhóc không thích khóc, uất ức thành như vậy là xấu hổ thật rồi.

Trong lòng anh một mặt thì nổi lên chút hổ thẹn, một mặt lại có chút vui sướиɠ, ít nhất thì liên quan đến chuyện cô yêu đương tạm thời anh không cần bận tâm.

“Không hỏi không hỏi nữa” Anh véo mặt cô, dỗ dành, “Anh hai không hỏi em nữa.”

Lão Hầu cũng ý thức được mình hơi quá đáng, liên tục xin lỗi.

Chỉ riêng Thẩm Tư Lam thì chẳng có chút biểu cảm gì cả.

Thật ra hắn cũng không nói gì, cả quá trình chỉ là một người nghe.

Nhưng hắn chính là đầu sỏ gây nên.

Không phải giận vì Hàng Gia Chú và Hầu Bân trêu chọc, đơn giản chỉ là vì cái liếc mắt lơ đãng kia của hắn.

Cô hung hăng ăn sạch tất cả sườn xào trong khay thức ăn.

Giọng nói của Thẩm Tư Lam rất hờ hững, “Ăn xong rồi à? Lấy thêm chút cho em nữa không?”

Tuệ Hạnh không nhìn hắn, cũng không muốn tiếp nhận ý tốt của hắn.

Cô đã rối rắm mấy giây như vậy.

Sau đó đưa khay thức ăn cho hắn.

“Dạ.”

Haiz, thành cũng sườn mà bại cũng sườn.

*

Ăn cơm xong, Hàng Gia Chú lái xe về nhà cùng Tuệ Hạnh.

“Về nhà nghỉ một lát thì tranh thủ đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ, không được lén lút chơi điện thoại đến nửa đêm, nếu không ngày mai anh sẽ tịch thu điện thoại của em, nghe chưa?”

Lúc này không có người ngoài, dáng vẻ Đường Tăng của Hàng Gia Chú cuối cùng cũng có thể lộ ra.

“Ồ.”

“Em đừng có trả lời sảng khoái như vậy, nửa đêm anh lại bắt được em chưa ngủ.”

Giọng Tuệ Hạnh nghiêm túc: “Anh hai.”

Hàng Gia Chú: “Làm sao?”

“Chắc sẽ không vì muốn bắt em mà anh cố tình đợi đến nửa đêm cũng không ngủ đâu nhỉ?”

Hàng Gia Chú nghe cô hỏi như vậy liền biết cô chắc chắn muốn chơi điện thoại đến nửa đêm.”

Anh thở dài, thiện ý giảng đạo cho cô, “Sáng mai anh có tiết, sáng sớm phải đến trường đi học, em đừng thêm phiền phức cho anh, thành thật đi ngủ không được à?”

Tuệ Hạnh: “Anh có thể đưa em về nhà trước rồi trở lại trường ngủ.”

Hàng Gia Chú nhướng mày, “Để em ở nhà một mình? Vậy em không lộng hành à?”

“Không hề.”

“Anh tin lời nói dối của em à, ban ngày không quản được em thì thôi đi, buổi tối em phải thành thật chút cho anh.”

Tuệ Hạnh chớp mắt, bỗng nhiên hỏi: “Hay là sau này ban ngày em tìm anh chơi nha anh hai?”

“Hả? Ban ngày anh không rảnh chơi với em.”

“Không cần anh chơi cùng, em tự chơi. Đợi anh tan học hay làm việc xong, tối chúng ta lại cùng nhau về nhà.”

Nhân lúc đợi đèn đỏ, Hàng Gia Chú tranh thủ nghiêng đầu nhìn cô, “Em tính âm mưu gì đây?”

“Em đợi ở nhà thì chán, nếu đi tìm anh, anh không rảnh em còn có thể chơi.....” Cô dừng một chút, tiếp tục nói, “Chơi cùng mấy anh Hầu Bân bọn họ.”

“Mỗi tháng anh trả lương cho Hầu Bân không phải để cậu ta chơi với em biết chưa?” Hàng Gia Chú sửa lời.

“.... Người khác cũng được mà” Tuệ Hạnh nhìn chằm chằm vào cần gạt nước, “Ví dụ như anh trai còn lại hôm nay.”

Tay cô vòng sau lưng, để nói ra câu này lòng bàn tay đã nắm chặt ra mồ hôi rồi.

“Chỉ là cậu ta không thích xã giao với bên A, cho nên hôm nay vô cùng rảnh rỗi mà thôi. Khi dự án bắt đầu bận thì người không rảnh nhất chính là cậu ta, thật sự cho rằng bọn anh đều ăn không ngồi rồi như em à?”

Tuệ Hạnh nhụt chí: “Vậy rốt cuộc anh có chịu hay không?”

“Em đồng ý trước với anh là không được gây phiền phức cản trở anh làm việc.”

Tuệ Hạnh dùng sức gật đầu: “Đồng ý đồng ý, mười nghìn cái đồng ý.”

Hàng Gia Chú được voi đòi tiên, “Còn nữa, sau này không được chê anh chơi game dở, vì loại chuyện nhỏ này mà cãi nhau với anh.”

Tuệ Hạnh khó xử, “Nhưng anh quả thật chơi game dở mà....”

Hàng Gia Chú: “Hửm?”

“Dạ dạ dạ không có gì.”

“Còn phải khen anh chơi rất giỏi.”

“.....”

“Em đừng cho rằng anh không biết em đã tạo một tài khoản game để tự chơi, còn đổi ID thành ‘Anh hai tôi chơi game dở số 1 thế giới’, em mau đổi lại cho anh nghe chưa?”

Cuối cùng Tuệ Hạnh cũng khuất phục, bị ép ký kết đủ loại hiệp ước không bình đẳng.

Cô cũng không hiểu mình làm sao nữa.

Sao lại có người chỉ vì người ta trông đẹp trai, thì đã....

Nhưng quả thật  người đó trông rất đẹp trai.

Đẹp hơn anh hai nhiều.

Chính là vẻ đẹp đúng lúc đâm trúng cô.

Tuệ Hạnh nhắc nhở chính mình trong lòng, cô chỉ đơn thuần thích người đẹp thôi.