Cậu diễn viên phụ xuất sắc nhất chìa kẹo mυ'ŧ với không khí bỗng thấy lúng túng nhưng vẫn trưng ra nụ cười tươi rói, “Cậu bé này có cá tính thật đấy!”
Ánh mắt Tư Diệp Trầm dừng trên người nhóc con giây lát, “Ngại quá, trạng thái dạo này của Tư Thuần không được tốt lắm!”
Cậu diễn viên phụ xuất sắc nhất tự nhiên được để ý mà sợ hãi, xua tay liên tục, “Không sao không sao, trẻ con mà, có cá tính một chút cũng rất tốt! Tư Thuần còn nhỏ thế này đã có thói quen tự lập như vậy là đã đi trước nhiều đứa trẻ rồi!”
“Được rồi, bay lâu như vậy chắc anh cũng khát rồi? Dạo này trời nóng thật sự! Em lấy nước đá cho anh nhé!
Toàn bộ khách mời ở đây đều đứng quanh Tư Diệp Trầm, dù không tìm được cách hỗ trợ đối phương thì cũng phải tạo ra cách có thể hỗ trợ. Dần dần, người đứng bên cạnh Lục Thiệu Huyền chỉ còn lại mình Phỉ Minh Thuỵ.
“Ừm, biên kịch Lục còn có chuyện gì không? Nếu không thì tôi đi trước nhé.” Phỉ Minh Thuỵ gượng gạo cười với Lục Thiệu Huyền, đoạn xoay người hoà vào đám người đứng cạnh Tư Diệp Trầm.
Bị công chính chú ý, rồi bị công chính ghét là chuyện đã định, cấp cứu thế nào cũng không được nữa, cậu chỉ còn cách chuyển trọng tâm sang thụ chính vậy.