Nỗi Sợ Lúc 12h Đêm

Chương 1: Hảy cười với ta đi

Vào những năm thập niên trước làng tôi có một lời đồn đại đáng sợ. Đó là nếu như đang đi trên đường mà gặp một bà lão bị còm lưng cười với mình thì tuyệt đối. Không được phép cười lại với bà ta vì nếu như bạn cười lại với bà ta thì lỗ tai của bạn phải chịu đựng những tiếng thét vang xin và cầu cứu của ai đó vang đi vang lại trong tai tiếng thét đó kéo dài mãi.

Cho tới khi màng nhỉ bị lũng và chảy máu thì mới dừng lại tuy nhiên phần đời còn lại của ng đó sẽ là những tháng ngày điên dại người không ra người ma không ra ma.

Một năm sau.

Hiện tại tôi đang trên đường về qua ngoại chơi , ô cửa sổ được hạ xuống để có thể ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cơn gió nhè nhẹ lướt qua mặt tôi, cánh Hoa Phượng bay phấp phới trong gió thật đẹp làm sao.

Tuy nhiên khi đi qua cây đa đầu làng tôi nhìn thấy có một hình dáng quen thuộc của ai đó phía sau cây đa thế nhưng mãi suy nghĩ nên hình bóng đó đã biến mất từ lúc nào rồi.

Nhà của bà tôi nằm sâu trong hẻm cây cối um tùm điều làm tôi ấn tượng nhất đó là quán ăn vặt đầu ngỏ. Sế chiều tôi xin phép mẹ ra quán mua bánh vì đường khá vắng và ít cột đèn nên mẹ chỉ cho đi một tý rồi về thế nhưng một tý đó đối với tôi là đi đến đêm rồi về.

Đang đi trên đường tay cằm bịch bánh tráng nhai nhồm nhoàm thì có tiếng ai đó gọi theo phản xạ tôi quay lưng lại nhìn mà chẳng thấy ai thấy hơi sợ nên tôi nhanh chóng chạy về nhà tuy nhiên có phải bị lạc đường hay sao mà tôi chạy mãi mài chẳng thấy nhà ngoại đâu.

Cùng lúc đó có một bà lảo lưng còng queo sang một bên mái tóc xỏa ra bay trong gió bà đang chống gậy đi về phía tôi như nhìn thấy vị cứu tinh tôi nhanh tróng chạy về phía bà lảo mà nhờ chỉ đường về, lắng nghe toàn bộ sự việc bà lảo liền cười với tôi và chịu dắt tôi về nhà.

Trên đường bà cứ cười liên tục làm tôi cảm thấy hơi sợ tuy nhiên vì để có thể về đc nhà nên tôi đã bỏ qua chuyện đó mà đi theo bà... Còn vài căn nhà nửa là tới nhà ngoại tôi nên tôi đã quay lại mà cảm ơn bà rồi cười tươi chạy về nhà.

Thế nhưng vừa đi được vài bước lúc này tôi mới nhận ra là khi quay lại cười với bà thì miệng của bà đã bị cười đến nỗi rách toạc đến mang tai con mắt thì lòi ra rỉ từng giọt máu miệng không ngừng nhai một thứ gì đó giống với tai người cùng lúc đó tai của tôi bổng vang lên tiếng thét của ai đó.

"Thôi toang rồi....."