Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Thắng Lớn Rồi

Chương 24: Phong ba (2)

Trương Đại Miêu không tin, cảm thấy lão Lý không tận tâm trị thương cho con trai mình, bà ta không màng tất cả làm náo loạn đòi lão Lý phải kê thuốc cho con trai.

Trưởng thôn giận dữ mắng Trương Đại Miêu, không cho người đến giúp bà ta khiêng Vương Đức Phát về nhà nữa. Cuối cùng hai mẹ con bọn họ phải tự dìu lấy nhau, từ từ về nhà dưới ánh mắt khinh thường của thôn dân.

Ở thôn Đại Ngưu, Trương Đại Miêu chanh chua đắc tội với không ít người. Dọc đường đi có khá nhiều người nhìn hai mẹ con bọn họ mà chê cười.

“Ui chao, thời tiết hôm nay thật là tốt, chuyện tốt cũng không ít.” Triệu Tiểu Hạnh đã từng đánh nhau với Trương Đại Miêu ở trên núi vì chuyện nhặt củi, cho tới nay hai người đã kết thù cao như núi.

Trương Đại Miêu nghe ra được Triệu Tiểu Hạnh là đang nói con trai bảo bối của mình: “Triệu Tiểu Hạnh, còn nói nhăng nói cuội nữa bà đây xé nát cái miệng mày ra đấy.”

“Đại Miêu, bà tức giận cái gì. Tiểu Hạnh tôi đây chỉ là nói câu thời tiết tốt thôi mà.”

“Đúng vậy nha! Trương Đại Miêu, bà quản nhiều chuyện quá rồi đó.”

“Tôi ấy à, không dám làm chuyện trái với lương tâm đâu, sợ một ngày nào đó chính mình gặp xui xẻo, mọi người nói xem có phải không?”

“Đúng vậy, làm người không thể làm ác nha.”

Mấy người này mỗi người nói một câu khiến Trương Đại Miêu nổi trận lôi đình, buông cánh tay đang đỡ Vương Đức Phát ra.

Trương Đại Miêu chỉ vào mấy người này bắt đầu mắng chửi: “Mấy người đánh rắm nhiều có biết thối không hả, ai làm chuyện trái với lương tâm chứ, các người chính là ghen ghét nhà tôi lắm tiền nhiều lương thực.”

“Tôi nhổ! Bà chính là bán con gái lấy tiền với lương thực, Tiền Thúy Phân tôi không hiếm lạ gì.” Tiền Thúy Phân nói rồi trợn trắng mắt.

“Thúy Phân nói đúng đó, cho dù chúng tôi có chết đói cũng sẽ không bán con gái.” Trước kia Tôn Bà Tử sống còn khổ hơi bây giờ nhiều, lúc ấy có người khuyên bà bán con gái đi. Nhưng Tôn Bà Tử lại nhất quyết không bán, còn cầm chổi đánh đuổi người kia ra ngoài.

Trương Đại Miêu chưa bao giờ cảm thấy bán con gái có cái gì không đúng, không bán con gái bà ta có thể ở trong nhà mái ngói sao? Có thể ở nhà nhàn hạ không cần đi làm sao?

“Con gái của bà bà thích thế nào thì thế ấy, mấy người chính là ghen tỵ cuộc sống của nhà bà đây quá tốt.”

“Ghen tỵ? Ngày đó hai người các người không thèm đi làm công, dựa vào việc bán con gái lấy tiền, để tôi xem các người có thể tiêu tới khi nào.” Lại còn ghen tỵ bà ta, cũng không nhìn xem trong thôn có nổi mấy người xem trọng hai mẹ con bọn họ.

“Cũng may là lão Vương mất sớm, nếu không Trương Đại Miêu chắc chắn sẽ lại sinh thêm con gái. Còn nhỏ thì ở nhà làm người hầu cho hai mẹ con bọn họ, lớn lên rồi thì bị bán cho mấy gã đàn ông lớn tuổi làm vợ.” Nói xong mọi người cùng cười to ha ha ha.

Trương Đại Miêu tức giận nhảy dựng lên, xông lên ra tay đánh người: “Cho mày nói bậy nói bạ này, bà mày xé nát cái miệng của mày.”

Trương Đại Miêu nắm lấy tóc của Triệu Tiểu Hạnh, Triệu Tiểu Hạnh cũng không chịu yếu thế mà nắm lấy tóc của Trương Đại Miêu. Tôn Bà Tử và Tiền Thúy Phân cũng nhảy vào giúp đỡ, mỗi người bắt lấy một cánh tay của Trương Đại Miêu, nhân cơ hội vặn mấy cái.

Trương Đại Miêu bị mấy người đánh thì ngao ngao kêu lên: “Tôn Bà Tử, Tiền Thúy Phân, buông tao ra.”

Triệu Tiểu Hạnh nhân cơ hội tay đấm chân đá với Trương Đại Miêu, mấy người này nỗi oán hận chất chứa đã lâu, cho dù ai nói gì cũng không dễ dàng buông tha cho Trương Đại Miêu.

Vương Đức Phát thấy mẹ mình đánh nhau với người ta, sợ mình bị thương liền bỏ mẹ lại, một mình hắn chạy về nhà.

Sau mấy hiệp, cuối cùng Trương Đại Miêu bị áp đảo, bị giật mất một nắm tóc, mặt cũng bị cào cho mấy nhát.

Cố Cảnh Nguyệt và Hồ Song Song trở lại chỗ của thanh niên trí thức, mọi người cùng nhau ùa ra đón.

Lý An Dương hỏi: “Thế nào rồi? Mọi chuyện ổn rồi chứ?”

Hồ Song Song cảm kích nhìn mọi người: “Mọi chuyện ổn rồi, hôm nay cảm ơn mọi người. Nếu không có mọi người tôi cũng không biết sẽ thế nào nữa.”

Lý Niên: “Thanh niên trí thức Hồ, chúng ta là một tập thể mà, giúp cô cũng là giúp chính bản thân chúng tôi thôi.”

Lưu Hữu Chí nói tiếp: “Thanh niên trí thức Lý nói đúng đó, chúng ta là một tập thể mà.”

Mọi người cũng phụ họa nói: Mọi người đều là bạn bè tốt, nên giúp đỡ lẫn nhau.

Nghe xong lời này, Hồ Song Song ấm áp trong lòng, tuyên bố: “Tôi đến nhà của mấy thím đổi một con gà, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi.”

Bữa cơm này mọi người ai cũng ăn rất vui vẻ, Hồ Song Song cảm ơn từng người một.