Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Thắng Lớn Rồi

Chương 22: Cực phẩm lên sân khấu (2)

Hồ Song Song tức giận đến phát khóc: “Bọn họ thật là hϊếp người quá đáng, tôi đã nói không đồng ý rồi, tại sao còn như vậy...”

Trần Hà sống cùng Hồ Song Song ở chỗ của thanh niên trí thức hơn một năm nay, tình cảm sâu sắc cũng bối rối theo: “Vậy phải làm sao bây giờ, không thì chúng ta đi tìm trưởng thôn và đại đội trưởng đi.”

“Vô dụng thôi, bọn họ cũng chưa làm cái gì. Bây giờ mà đi tìm trưởng thôn và đại đội trưởng, bọn họ chỉ cho rằng chúng ta chuyện bé xé ra to, phá hoại tình đoàn kết giữa thôn dân và thanh niên trí thức mà thôi.” Người cùng một thôn sẽ đoàn kết bênh vực người của mình, nếu chuyện này xử lý không tốt, thanh niên trí thức bọn họ rất có thể sẽ rước họa vào thân.

“Thanh niên trí thức Cố nói đúng đó, bọn họ là người một thôn chắc chắn sẽ bênh người của mình.” Hoàng Xuân Hoa nghĩ đến lời dặn của mẹ mình trước khi xuống nông thôn, nói thêm: “Chỉ sợ bọn họ nghĩ cách hủy hoại thanh danh của thanh niên trí thức Hồ, khiến thanh niên trí thức Hồ chỉ có thể gả cho hắn.”

Lý An Dương rất đau đầu, anh chính là người phụ trách ở chỗ của thanh niên trí thức: “Thanh niên trí thức Hồ, sau này cô đừng ra ngoài một mình. Cho dù là đi đâu nhất định phải có người đi cùng.”

“Chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, chứ đâu có ngàn ngày đề phòng trộm chứ.” Triệu Hoa cảm thấy đây không phải là cách lâu dài.

Lưu Hữu Chí nghĩ nghĩ, nói: “Thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, chúng ta trùm bao tải đánh hắn một trận đi...”

Quý Tiểu Đông tán đồng nói: “Tuy rằng đánh một trận không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề, nhưng chúng ta cứ xả giận trước đã.”

Mọi người gật đầu, đúng nha! Xả giận trước, sau đó sẽ đánh cho hắn nằm liệt trên giường mấy ngày luôn.

“Vương Đức Phát không ra ngoài, chúng ta cũng không thể đến nhà hắn đánh hắn!” Vương Linh trợn trắng mắt, mấy người này đúng là không đáng tin cậy mà.

Mọi người vừa nghe cũng cảm thấy, ban ngày trong thôn toàn là người, buổi tối mọi người đều ngủ sớm, không ai ra khỏi cửa, vậy phải làm sao bây giờ?

Hồ Song Song cũng cảm thấy không có hy vọng: “Nếu như bọn họ ép tôi, tôi liền chết cho bọn họ xem hu hu hu...”

Cố Cảnh Nguyệt an ủi Hồ Song Song: “Thanh niên trí thức Hồ, chúng ta là phụ nữ ở thời đại mới, phải tự lập tự cường. Nếu như hắn dám hủy hoại sự trong sạch của cô, vậy cô một chém biến hắn thành thái giám luôn đi.”

Trần Hà: Thật khϊếp sợ...

Hoàng Xuân Hoa: Thanh niên trí thức Cố thật là dũng cảm...

Hồ Song Song: Sững sờ đến mức quên cả khóc!

Vương Linh: Mấy ngày nay mình không trêu chọc thanh niên trí thức Cố đúng không...

Nhóm thanh niên trí thức nam nghe xong ai cũng kẹp chặt hai chân theo bản năng, trước kia cảm thấy thanh niên trí thức Cố là một con thỏ trắng nhu nhược, bây giờ mới phát hiện cô chính là một con hổ cái hung dữ nha.

Lữ Dương: Móng vuốt của hồ ly nhỏ thật lợi hại.

Cố Cảnh Nguyệt nhìn biểu cảm của mọi người, mới phát hiện lời mình nói có hơi thái quá...

Cố Cảnh Nguyệt xấu hổ gãi gãi mũi: “Cái đó, tôi có cách khiến Vương Đức Phát vác xác ra ngoài.”

Hồ Song Song vừa nghe thấy, cả người đều trở nên kích động: “Thanh niên trí thức Cố, cô có cách gì?”

Mọi người nghe ý tưởng của Cố Cảnh Nguyệt, đồng loạt gật đầu tán đồng, từng người vội đi...

“Thanh niên trí thức Cố, thanh niên trí thức Hồ, hai người đi đâu vậy?” Hổ Tử đang chơi ở trước cửa nhà, thấy Cố Cảnh Nguyệt và Hồ Song Song thì hỏi.

“Hổ Tử, chị với thanh niên trí thức Hồ muốn đi lên núi.” Cô nói rồi đưa cho Hổ Tử mấy viên kẹo, bảo cậu bé đi tìm Xuyên Tử chơi, lại dặn dò cậu bé chia cho Xuyên Tử cùng ăn.

Hổ Tử vừa chạy vừa gọi: “Xuyên Tử, tôi có kẹo này! Mau ra đây ăn kẹo đi.”

“Hổ Tử, cậu lấy kẹo ở đâu vậy?” Xuyên Tử tò mò hỏi, nếu ngày nào cũng được ăn kẹo thì tốt biết mấy.

“Là thanh niên trí thức Cố cho đó, chị ấy và thanh niên trí thức Hồ lên núi rồi.”

Hai mẹ con Vương Đức Phát nghe xong, thấy cơ hội đang ở ngay trước mắt, Vương Đức Phát vội vàng chạy lên trên núi.

Cố Cảnh Nguyệt và Hồ Song Song vừa lên núi được một lúc đã nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đi về phía hai người. Hai người liếc nhìn nhau, Cố Cảnh Nguyệt liền nói: “Thanh niên trí thức Hồ, để tôi qua đó xem.”

Vương Đức Phát thấy Cố Cảnh Nguyệt rời đi chỉ còn lại một mình Hồ Song Song ở lại, liền cảm thấy đúng là cơ hội tốt trời cho. Hắn từ từ đi về phía Hồ Song Song, trên mặt không nén nổi tươi cười.

Lý Niên và Quý Tiểu Đông cầm bao tải nhanh chóng chụp lên đầu Vương Đức Phát, mọi người chạy nhanh ra khỏi chỗ tối, tay đấm chân đá với Vương Đức Phát.

“Ai da, ai đánh tao, đừng đánh nữa, đau chết tao rồi!...”

“Hảo hán xin tha mạng, đừng đánh nữa...”

“Cứu mạng a... Đừng đánh nữa mà.”

Thấy đánh đủ rồi, mọi người thu tay lại tản ra khắp nơi.

Chỉ còn lại Vương Đức Phát nằm trên mặt đất chậm rãi kêu đau.