Xuyên Về Thập Niên 70: Tôi Dựa Vào Không Gian Thắng Lớn Rồi

Chương 13: Hoàng Xuân Hoa khéo tay (1)

Bốn người quay trở về chỗ của thanh niên trí thức, hôm nay thanh niên trí thức cũ đều đã đi làm, vì vậy mỗi người trở về phòng của mình. Cố Cảnh Nguyệt đặt cái sọt xuống đất, nhìn một vòng quanh phòng mình, trong phòng chỉ có một chiếc giường (giường của nu9 không phải có khung giường mà là trải chăn chiếu ra nằm trên đất), mua đồ cũng không biết để ở đâu.

“Thanh niên trí thức Hoàng, tôi muốn đi đóng một cái tủ, nếu không mua đồ cũng không biết để ở chỗ nào nữa, cô muốn đóng không?”

Nghe Cố Cảnh Nguyệt nói, Hoàng Xuân Hoa gật đầu: “Có, chờ thanh niên trí thức Trần và thanh niên trí thức Hồ trở về, chúng ta hỏi xem trong thôn có người làm thợ mộc không.”

“Được, lát nữa chúng ta cùng đi.”

Lấy ra một miếng thịt và bột mì trắng từ trong sọt, thật ra là lấy thịt và bột mì trắng từ trong không gian: “Thanh niên trí thức Hoàng, tôi có mua một miếng thịt muốn gói bánh bao, cô có thể cùng gói với tôi không?”

“Được, thanh niên trí thức Cố.” Không thể không nói tay nghề của Hoàng Xuân Hoa rất tốt, Cố Cảnh Nguyệt nhào bột ở bên cạnh, rất nhanh Hoàng Xuân Hoa đã rửa sạch thịt, giơ tay lên chém xuống, chỉ trong chốc lát, miếng thịt đã được băm nhuyễn.

Hoàng Xuân Hoa vừa quay đầu lại liền thấy Cố Cảnh Nguyệt giật mình, đắc ý nói: “Thế nào, thanh niên trí thức Cố, tay nghề của tôi không tồi đúng chứ!”

“Thanh niên trí thức Hoàng, cô lợi hại quá đi! Tôi nhìn đến mức ngây người luôn rồi!”

“Đương nhiên, trước khi tôi xuống nông thôn có tiếng khéo tay mà, ngay cả quần áo tôi may cũng đẹp hơn của người khác.”

“Có gì đắc ý đâu, ai mà không phải nấu cơm may quần áo chứ.” Vương Linh khó chịu nói, cô ta cảm thấy Hoàng Xuân Hoa chính là thấy Cố Cảnh Nguyệt có điều kiện nên mới muốn làm thân.

“À đúng đúng, thanh niên trí thức Vương cái gì cũng tuyệt. Cô lớn lên cũng xinh đẹp, đặc biệt là lúc ngồi một chỗ không nói lời nào ấy, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh vậy.” Nghe Cố Cảnh Nguyệt nói thế, nháy mắt Vương Linh liền ưỡn ngực, vuốt vuốt tóc ngồi ở trong sân mỉm cười.

Nhìn Vương Linh giống như gà trống kiêu ngạo, Hoàng Xuân Hoa nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Lữ Dương ở trong phòng nghe thấy mấy lời Cố Cảnh Nguyệt nói với Vương Linh thì cũng cười cười, cảm thấy Cố Cảnh Nguyệt đúng là một hồ ly nhỏ lém lỉnh.

Vương Linh thấy Hoàng Xuân Hoa cười thành tiếng, Cố Cảnh Nguyệt thì cố nín cười đến nỗi run cả vai, cô ta mới phản ứng lại, mình bị chơi rồi, liền hừ một tiếng đi về phòng.

Nhìn bánh bao thịt trắng trắng mềm mềm thơm ngào ngạt, Cố Cảnh Nguyệt rất thích, cầm một cái bánh bao thịt đưa cho Hoàng Xuân Hoa, hai người gấp không chờ nổi ăn ngay lập tức, thật là ngon quá đi!

Trần Hà và Hồ Song Song trở về nấu cơm, thanh niên trí thức nam thì muốn làm thêm một lúc nữa.

Cố Cảnh Nguyệt cầm hai cái bánh bao chia cho bọn họ, Trần Hà và Hồ Song Song quả thật rất đói bụng, liền nhận lấy bánh bao, lấy ra hai đồng tiền: “Thanh niên trí thức Cố, lương thực quý giá, chúng tôi không lấy không của cô.”

Cố Cảnh Nguyệt cũng không khách sáo với bọn họ, nhận lấy tiền bưng bánh bao về phòng.

Cố Cảnh Nguyệt để bánh bao vào trong không gian, nghĩ mấy ngày tới cô không phải lo vấn đề cơm nước nữa rồi.

Lúc nhóm thanh niên trí thức nam trở về cơm cũng đã được nấu xong rồi, có bánh ngô, thêm một chút rau xanh xào, còn có cháo. Cố Cảnh Nguyệt rất may mắn vì trước đó đã gói bánh bao, cô thật sự là ăn không quen.

Vương Linh làm trò trước mặt mọi người, nói với Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, sao cô không lấy bánh bao ra cho mọi người cùng nếm thử.”

Triệu Hoa cảm thấy Vương Linh này rất thích chiếm tiện nghi liền nói: “Thanh niên trí thức Cố, nếu cô có nhiều bánh bao thì tôi có thể trả tiền đổi lấy không?”

Lý Niên nói với Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, chúng tôi không phải lấy không bánh bao của cô. Đưa cô hai đồng cô thấy có được không?” Thời buổi này đến nhà người khác làm khách cũng phải tự mang lương thực theo, anh ấy cũng ngại lấy không bánh bao của thanh niên trí thức Cố.

Lưu Hữu Chí cũng nói: “Thanh niên trí thức Cố, cô không cần phải ngại đâu, trên đời này không có chuyện ăn không uống không.”

Cố Cảnh Nguyệt nghĩ như vậy cũng tốt, mọi người ai cũng không chiếm tiện nghi của ai: “Vậy được.”

Mọi người nhận lấy bánh bao, nghĩ về sau Cố Cảnh Nguyệt có làm món gì ngon nữa, bọn họ có thể trả tiền đổi cũng coi như là cải thiện bữa ăn.

Chỉ có một mình Vương Linh không muốn bỏ tiền nên không được ăn bánh bao, trong lòng khó chịu.