Giang Ngạn Thanh đứng dậy: “Con heo này ị đầy phòng anh rồi.”
Ồ.
Không nói thì cô cũng quên mất cô còn nuôi một con heo.
Giang Lê Thanh mở cửa vào phòng.
Người ta thường nói heo rất thông minh, từ lúc Giang Lê Thanh xuất hiện nó đã lập tức nhận ra cô, lắc lư cái mông chạy vội đến, kêu ụt à ụt ịt lấy lòng cô.
Giang Ngạn Thanh do dự trước cửa mấy giây, sau đó vẫn bước vào.
Giang Ngạn Thanh bình tĩnh đánh giá gian phòng của cô.
Từ khi Giang Lê Thanh bước vào nhà này, hình như đây là lần đầu tiên anh ta đến phòng cô.
Phòng ngủ này vốn là kho chứa đồ.
Không giống như phòng của bọn họ, giống như một căn hộ thu nhỏ vậy, bên trong có cả phòng vệ sinh, bên ngoài còn có phòng tiếp khách.
Lúc trước, cha Giang nói sẽ sửa một căn phòng ở lầu 3 làm phòng cho Giang Lê Thanh, nhưng luôn luôn trì hoãn, cô cũng không nhắc tới, cứ lặng lẽ sống ở đây.
Ánh sáng không tốt, diện tích phòng cũng nhỏ.
Gần cửa sổ có một giường nhỏ một mét rưỡi, bên cạnh là cái bàn.
Cô không thích học tập nên bên trên cũng chỉ lèo tèo vài quyển sách.
Những lời Giang Lê Thanh nói lúc nãy cứ quanh quẩn bên tai anh ta.
Ánh mắt Giang Ngạn Thanh hơi sáng lên, sau đó nhìn về phía Giang Lê Thanh.
Cô ngồi trên mặt đất, tùy tiện chơi đùa với con heo kia, đúng lúc ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, rơi trên người cô, một nửa trong sáng, một nửa trong tối.
Giống như thể… cô vĩnh viễn cũng không bước ra ánh sáng…
Yết hầu Giang Ngạn Thanh lên xuống liên tục.
Không chờ anh ta mở miệng, Giang Lê Thanh ngẩng đầu lên: “Những tài liệu học tập từ lớp 10 đến lớp 11 có dùng nữa không? Không dùng thì cho tôi đi.”
Giang Ngạn Thanh sửng sốt, dường như không tin nổi vào tai mình, gương mặt luôn luôn lạnh lùng của anh ta bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Em… định đi học à?”
Giang Lê Thanh gật đầu: “Ừm.”
“...” Giang Ngạn Thanh im lặng mấy giây: “Anh có thể bổ túc chương trình học cho em.”
Giang Lê Thanh nghe vậy thì ngước lên, đánh giá anh ta một lượt: “Được.”
Cô thoải mái đồng ý như vậy khiến cho Giang Ngạn Thanh cảm thấy không được tự nhiên.
Ai ngờ, anh ta lại nghe thấy Giang Lê Thanh nói tiếp: “Có điều, thời gian của tôi rất quý giá, nếu muốn giúp tôi học bổ túc thì phải cho tôi tiền.”
Giang Lê Thanh giơ tay lên: “Một giờ năm ngàn.”
Giang Ngạn Thanh: “...”
Thật là…
Thế giới này điên rồi!
Cuối cùng, Giang Ngạn Thanh lựa chọn phương án cho cô tài liệu học tập.
Giang Lê Thanh đưa con heo về vườn hoa sau nhà.
Sau khi tắm rửa, cô quấn tóc lên, chăm chú đọc sách.
Không thể không nói, anh trai hờ này của cô đúng là thông minh.
Chữ thì đẹp, logic làm bài còn rõ ràng như thế.
Vậy mới thấy, thân làm em gái song sinh như Giang Lê Thanh, tuyệt đối không thể là kẻ ngu ngốc được!
Giang Lê Thanh chăm chú học một lúc, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Cô đã về nhà họ Giang lâu như vậy, quan hệ giữa cô và người trong nhà đều rất bình thường, bao gồm cả Giang Ngạn Thanh.
Chẳng hiểu sao từ sau khi cô thức tỉnh, anh ta tự nhiên ân cần với cô đến vậy…
Bị cốt truyện ảnh hưởng sao?
Hợp lý!
Giang Lê Thanh không nghĩ lung tung nữa, cô cúi đầu tiếp tục ôn bài.