Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 7.4: Có chữa khỏi cũng thành kẻ ngốc

Nói xong, hai vợ chồng cùng nhau nhìn về phía Giang Nặc Nặc.

Giang Lê Thanh cũng chậm rãi nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Nặc Nặc, em đưa tiền cho chị bao giờ thế? Sao chị không biết?”

“Em…”

Bây giờ, cả ba cặp mắt đều đặt trên người Giang Nặc Nặc.

Cả người cô ta cứng ngắc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Giang Nặc Nặc run rẩy mấp máy môi, không dám nhìn thẳng cha mẹ, trong lòng vô cùng hoảng hốt.

Cô ta biết rõ Giang Lê Thanh rất sĩ diện, lại không cách nào hòa nhập với người nhà này, cho nên không cần biết xảy ra chuyện gì, Giang Lê Thanh đều sẽ không đi tìm cha mẹ.

Chính vì nắm được cái thóp này nên Giang Nặc Nặc mới dám ngông nghênh chiếm tiền tiêu vặt như vậy.

Ban đầu, cô ta chỉ cho Giang Lê Thanh mấy trăm, mấy ngàn, không đến mức để Giang Lê Thanh rỗng túi. Nhưng tháng trước, vì muốn ra mặt cho Hoắc Bạch, cô ta đã trấn luôn tấm thẻ kia để xả giận.

Giang Nặc Nặc định sau này sẽ trả cho Giang Lê Thanh, nhưng Giang Lê Thanh lại chưa từng lên tiếng, cho nên cô ta mới dám tiếp tục chiếm thẻ.

Tuyệt đối không ngờ rằng, Giang Lê Thanh sẽ làm mọi chuyện vỡ lở vào ngày hôm nay.

“Nặc Nặc, con nói chuyện đi, có phải con không đưa thẻ cho chị gái không?” Lòng mẹ Giang vẫn nghiêng về phía Giang Nặc Nặc, không tin cô ta cố ý, muốn nghe một lời giải thích.

Ai ngờ Giang Nặc Nặc lập tức khóc nức nở.

“Con, con quên mất…” Nước mắt của Giang Nặc Nặc nói rơi là rơi: “Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi chị, không phải con cố ý đâu, chỉ là hôm đó con không thoải mái lắm, chị cũng không hỏi con để lấy thẻ, cho nên… con vô tình quên mất.”

Cô ta khóc lóc vô cùng đáng thương, mẹ Giang nhíu mày, cuối cùng vẫn đau lòng ôm cô ta vào ngực: “Trời ạ, có gì mà phải khóc, con cũng có cố ý đâu, lát nữa đưa thẻ cho Thanh Thanh là được rồi.”

Giang Lê Thanh lạnh lùng nhìn cảnh mẹ hiền con hiếu này, cô cũng nhanh chóng bật khóc: “Thì ra là Nặc Nặc quên mất, con còn tưởng Nặc Nặc không thích con, cố ý giấu tiền đi, để con hiểu lầm cha mẹ không quan tâm con, cho nên mỗi tháng chỉ cho con 250 đồng.”

Cô khóc lớn tiếng, hô hấp của Giang Nặc Nặc cứng lại, vội vàng giải thích: “Cha mẹ, con không…”

Giang Lê Thanh không cho Giang Nặc Nặc cơ hội nói chuyện, mỗi khi cô ta nói một chữ, tiếng khóc của Giang Lê Thanh lại lớn thêm một tone.

Cha Giang bị tiếng khóc của cô làm cho đau đầu, nhưng cũng bắt được trọng điểm trong đó: “Ngu ngốc! Ba anh em các con đều có 5 vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng!”

Cha Giang biết rõ chuyện này có mờ ám, không kiên nhẫn vung tay lên: “Được rồi, đừng khóc nữa, mau nói cho cha nghe xem đầu đuôi sự việc là như thế nào?”

Giang Lê Thanh nói không khóc thì không khóc.

Cô thấy Giang Nặc Nặc vẫn đang tủi thân dựa vào lòng mẹ Giang, mày hơi nhướn lên, cô bèn ấm ức nói: “Con không biết, tiền đều là do Nặc Nặc đưa cho con. Nhưng con nghĩ cha mẹ thật sự nên đưa Nặc Nặc đi viện kiểm tra, con thấy em ấy dễ quên như thế, có lẽ là đầu óc có vấn đề…”

Cô còn ra vẻ tội nghiệp mà bổ thêm một đao: “Nặc Nặc còn trẻ tuổi, tốt nhất là phát hiện sớm thì chữa trị sớm, nếu không, đợi tới lúc muộn thì có chữa khỏi cũng thành kẻ ngốc mất thôi.”