Cha Giang: “?”
Từ trên xuống dưới nhà họ Triệu: “?”
Nhân lúc mọi người đang kinh ngạc, Giang Lê Thanh đứng ra, chỉ vào cha Giang đang chật vật chưa đứng lên được: “Cha cháu quỳ xuống van xin chú rồi này.”
Cha Giang: “...”
Vợ chồng họ Triệu: “...”
Giám đốc Triệu không ngờ rằng sẽ có một màn như thế này, mí mắt ông ta giật giật, nhìn cha Giang tuổi đã cao đang quỳ gối bên chân mình, cũng không dám tiếp tục cau mày, chỉ có thể đi qua đỡ cha Giang lên: “Lão Giang, tôi chỉ thuận miệng nói, anh làm gì thế…”
Xương bánh chè của cha Giang đau nhức, tức giận phát điên, nhưng không tiện phát tác, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ tội lỗi này của Giang Lê Thanh, miễn cưỡng nở nụ cười: “Biết đâu chuyện này còn có hiểu lầm, không bằng để cậu Triệu ra đây, tôi sẽ bảo con gái tôi tự mình xin lỗi cậu Triệu, giám đốc Triệu thấy thế nào?”
Vợ chồng họ Triệu bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ dẫn theo cha con họ Giang tới ghế sô pha trong phòng khách ngồi chờ.
Cha Giang đứng ngồi không yên, một lúc sau, giám đốc Triệu vẫn thỏa hiệp, vẫy tay sai người đi tới lầu hai gọi người.
Giang Lê Thanh đứng bên cạnh chờ đợi.
Rất nhanh, bà vυ' đã đẩy xe lăn từ thang máy đi ra.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn băng bó chân bằng thạch cao, ngũ quan sáng sủa, tuổi tác cũng tầm Giang Lê Thanh, chỉ là mặt đen như đít nồi, tâm trạng không tốt cho lắm.
Anh ta ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Giang Lê Thanh.
Hoàn cảnh của anh ta bây giờ đang không tốt, nhìn thấy cô thì cảm xúc như bị vỡ đê, ký ức ngày hôm đó lại ùa về.
Đám nhà giàu như Triệu Minh vốn cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Ngày nào cũng thích cưỡi mô tô đi tới đi lui, một tuần trước, anh ta và đám bạn xấu đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, đúng lúc gặp Giang Lê Thanh từ bên trong ra.
Trước đây, anh ta không thích những nữ sinh gầy yếu như cô, kết quả, nghe thấy người ta nói cô là chị gái mới tìm về của Giang Nặc Nặc, bèn thuận thế đùa giỡn một phen.
Nói là đùa, thực ra là châm chọc.
Không ngờ Giang Lê Thanh lại túm tóc đánh anh ta một trận tơi bời, Triệu Minh không nuốt trôi cục tức này, bèn không hề do dự mà phóng xe đuổi theo, kết quả không khống chế được tốc độ, cả người và xe đều ngã xuống đất, xe mô tô còn bị bay ra ngoài.
Tức giận vô cùng.
Anh ta thở thôi cũng thấy khó khăn.
“Giang Lê Thanh, cô còn không biết xấu hổ mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi cho cô biết, cho dù cô quỳ xuống cầu tôi, tôi cũng…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giang Lê Thanh chạy lấy đà, sau đó trượt chân quỳ xuống, đầu gối lướt một đoạn trên đất, vừa khéo quỳ ngay trước mặt anh ta.