Thập Niên 60: Tôi Cứu Vớt Cả Nhà Nhờ Miệng Quạ Đen

Chương 10: Chúng ta chính là cực phẩm. Chúng ta sợ ai? (2)

Lâm Nam và Lâm Tây Tây nhanh chóng chạy theo sau.

Lâm Tây Tây nhớ lại trong sách, nữ chính vô cùng biết ơn với gia đình bác cả và bác hai vì lòng tốt của bọn họ. Cả hai nhà đều được nữ chính không ít lần giúp đỡ sau khi trọng sinh, bao gồm cả con cái của họ…

Chỉ có gia đình Lão Tứ là thê thảm nhất. Ai kêu họ làm khó dễ bắt nạt nhà nữ chính làm chi!

Lâm Tây Tây nắm chặt tay. Không sao cả, thật là may mắn khi cô đã có một khởi đầu tốt.

Không biết hôm nay vì sao bác dâu ba lại trùng hợp té ngã, bác ấy không định mở miệng giải thích sao?

Hôm nay thành công ngăn cản Lâm Đông Chí đi theo bác ba dâu ra bờ sông giặt quần áo, Lâm Đông Chí đương nhiên sẽ không trượt chân rơi xuống sông, cô ta còn trọng sinh được nữa hay không?

Lý Xuân Hạnh than ngắn thở dài. Mặc dù vốn dĩ cô ấy là người được giao cho những công việc này, nhưng ai ngờ cuối cùng ấy lại phải tự mình làm việc đó.

Nếu biết sớm chuyện này, cô ấy đã nói vài câu hay để lừa bà nội rồi.

Tất cả những công việc được giao cho cô ấy thường là có Tôn Tứ Phán đảm nhận, như quét nhà, giặt giũ, nấu cơm, nhổ cỏ và bắt côn trùng trên mảnh đất riêng. Trước đây không nghĩ đến, chị dâu ba đã tính toán cẩn thận, giúp đỡ cô ấy rất nhiều .

Lúc này bên bờ sông chỉ còn lại vài người, thời điểm nóng nhất là vào sáng sớm và chạng vạng, một đám phụ nữ kết bè kết hội ra bờ sông giặt quần áo.

Lý Xuân Hạnh chửi rủa, tùy tiện ngâm quần áo vào nước để giặt.

Vương Hoa Hoa ở cách đó không xa, vốn là muốn cùng Lý Xuân Hạnh nói chuyện, nhưng thấy Lý Xuân Hạnh không có nhìn về phía bên này nên cũng không kêu cô ấy trong nhà có con nhỏ, vội vàng giặt quần áo cho xong rồi quay về.

Tâm trạng tồi tệ của Lý Xuân Hạnh kéo dài cho đến khi Lâm Lão Tứ trở về.

Hai bố con Lâm Lão Tứ và Lâm Đông cùng nhau trở về.

Lý Xuân Hạnh đứng dậy thắp một ngọn nến, nghi ngờ nhìn hai người, khịt mũi: “Hai người làm cái gì vậy? Trên người có mùi gì thế?”

Lâm Lão Tứ cười khà khà, cô ấy quả nhiên là vợ của mình, cái mũi cũng thính y như hắn, cũng không có gì để khoe khoang, từ trong l*иg ngực hắn móc ra một túi giấy dầu, kiêu ngạo nói:

“Thỏ nướng, anh và thằng Đông tìm được trong cái rập bẫy của ngươi khác trên núi, không muốn gây rắc rối nên đã nướng chín rồi mới mang về nhà. Chỉ rắc một lớp muối lên thôi mà thơm thế này. Vợ ơi, em nhìn xem con thỏ nướng xong rồi, anh và thằng Động còn chưa ăn một miếng nào đâu.” Nói xong, hắn không khỏi nuốt nước miếng.

Lý Xuân Hạnh cũng thèm đến nỗi mắt cô ấy cô ta gần như phát sáng xanh lục khi nhìn chằm chằm vào con nhỏ nướng.

Lâm Lão Tứ và Lâm Đông cũng thèm thuồng không kém, thịt thơm quá!

“Bố mẹ, đánh thức Nam Nam và Tây Tây ăn cùng nhau đi.” Lâm Đông nhắc nhở hai người họ, cũng không còn sớm, ăn sớm một chút lát đỡ chướng bụng.

Lý Xuân Hạnh: “Con trai à, Nam Nam và Tây Tây ngủ ngon như vậy, thôi cũng đừng đánh thức hai đứa nó.”

Lâm Lão Tứ đồng ý với lời của vợ: “Đúng đó, mẹ con nói đúng.” Một con thỏ nướng cũng không lớn lắm.

“Bố mẹ có chắc rằng nếu như Lâm Nam tỉnh dậy, tụi nhỏ phát hiện chúng ta lén lút ăn, bố mẹ có dỗ được thằng nhỏ không?” Lâm Đông không đồng ý cũng không đồng tình mà hỏi.

Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh nghĩ lại cảnh đó, thôi bỏ đi, đứa con trai này bình thường rất dễ nói chuyện, ngoại trừ việc ăn uống ra, chỉ cần có mặt thằng bé, dù là ăn ít hay ăn nhiều, đã bị nó phát hiện lén ăn đồ ăn thì không ai mà dỗ được nó.

Những gì mà Lâm Đông vừa nói, đương nhiên là bởi vì đã từng có trường hợp như vậy.

Trước đây Lâm Lão Tứ và Lý Xuân Hạnh đã làm việc này không ít. Từ nhỏ con trai cả đã rất hiểu chuyện nên không có khóc lóc hay là quấy nháo.

Cũng là bởi vì khi hai vợ chồng bọn họ sinh đứa con trai đầu lòng tuổi vẫn còn trẻ, thường xuyên quên mất mình đã có con, đến khi ăn xong hết thì mới nhớ tới quên đưa cho thằng nhỏ ăn cùng.

Đến khi sinh thằng thứ hai thì lại không được, hai người bọn họ vẫn chăm sóc thằng con thứ y hệt như thằng con cả, nhưng phương pháp lại không được hiệu quả cho lắm, thằng nhóc này cực kì khó dỗ, nó mà khóc thì hận không thể khóc đến trời đất u ám, đến nỗi khiến cho mọi người trong thôn đều cho rằng Lâm Lão Tứ chính là kiểu người như vậy, không những không đàng hoàng mà còn sẽ đánh chết đứa nhỏ mới thôi. Còn có một số người đến khuyên Lâm Lão Tứ đừng có đánh con, nếu mà con có nghịch ngợm quá thì chỉ cần dọa nó thôi là được, đứa trẻ nào mà không có lúc nghịch ngợm quậy phá, dù sao thì cũng là con của mình, đừng có ra tay tàn nhẫn như vậy, chỉ cần một phút sẩy tay thì sẽ đánh chết luôn con nhỏ.