Hoạt động nghệ thuật lần này kết thúc trong dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, có người vui mừng, có người ẩn núp.
Một người đưa mắt nhìn chiếc xe sang trọng chống đạn kia chậm rãi đi xa, xé nát đầu bọc mυ'ŧ xốp, ném vào thùng rác.
Từ lúc Kỳ đại thiếu gia thất thố, đến lúc nổi giận ở phòng nghỉ bên ngoài dành cho khách quý, tất cả đều bị bọn họ lặng lẽ nhìn ở trong mắt.
Còn có cái gì có thể làm cho Kỳ Xán tức giận như thế? Đương nhiên là thuốc đang phát sinh tác dụng, mà Kỳ Xán lại không phát hiện bệnh tình của mình.
Người câm bên cạnh anh vâng vâng dạ dạ, Kỳ Xán nói cái gì nghe cái đó, căn bản không có khả năng nhắc nhở anh cái gì.
"Nhưng mà, để cho Kỳ đại thiếu gia mang một người câm bên người, như vậy có được không?" Người đàn ông thấp giọng hỏi người thần bí ở đầu dây bên kia điện thoại.
"Đương nhiên..."
Một giọng nói hoa lệ nho nhã lặng lẽ đáp lại.
"Nếu không cậu cho rằng, còn có ai thích hợp hơn cô ta?"
Càng thích hợp... Làm vật tế thần.
Hoặc là nói ngay từ đầu, đây chính là một nước cờ của anh ta.
Người câm, không thể lên tiếng, không thể biện giải, không có đường sống tự bảo vệ mình.
Mà bọn họ chỉ cần sắp xếp động cơ hành vi cho cô một cách hợp tình hợp lý, là có thể đem cái nồi này úp lên đầu cô.
Đợi đến ngày độc phát hoàn toàn, một người điên như Kỳ Xán sẽ miệt mài theo đuổi xem rốt cuộc cô có làm hay không sao?
Đến lúc đó, Thời Thính chính là người chịu tội thay tốt nhất.
Mà việc bọn họ phải làm, chính là dẫn dắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mâu thuẫn giữa cô và Kỳ Xán.
Sau đó, ngọn lửa thần kinh của Kỳ Xán càng cháy mạnh hơn —
Ngồi chờ kết quả là được.
…
Cửa trang viên Kỳ thị.
Sắc mặt Kỳ Xán lạnh lẽo xuống xe, "Phanh!" đóng sầm cửa xe.
Anh liếc nhìn Thời Thính đang vui vẻ ôm điện thoại di động, cười lạnh một tiếng.
Cô còn rất vui vẻ?
Tất cả mọi người đều biết tâm tình của đại thiếu gia không vui, dọc theo đường đi, đội trưởng đội vệ sĩ và đoàn đội trợ lý đã mở một cuộc họp, tổng hợp phân tích mỗi một phân đoạn có khả năng xuất hiện sơ suất trong ngày hôm nay, cùng với mỗi một nhân viên khả nghi, cố gắng đợi lát nữa có thể đưa ra một báo cáo khiến Kỳ đại thiếu gia hài lòng.
Chỉ có Thời Thính chậm rãi đi theo phía sau.
— Dì cả của anh ta tới sao?
Kỳ Xán miễn cưỡng bình tĩnh, nhưng nhìn trạng thái hoàn toàn không liên quan đến mình này của cô, càng khiến anh phẫn nộ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì chỉ có anh ngày đêm khó ngủ, vì âm thanh này mà luôn tự hỏi chính mình, tự mình phân tích?
— Dì cả chính là như vậy, mỗi tháng đều có vài ngày tâm tình không tốt, hoài nghi cuộc đời, nhịn một chút là tốt rồi.
Thời Thính không để ý đến tâm tình phập phồng của Kỳ đại thiếu gia, hiện tại lòng cô hoàn toàn đắm chìm trong tiến độ của mình. Từ sau khi tốc độ bắt đầu tăng gấp đôi, cô tùy tiện nghĩ cái gì, số liệu đều tăng vọt.
Ngắn ngủn nửa ngày, đã qua năm mươi vạn.
[501124/100000000]
Một trăm vạn không còn xa, một trăm triệu cũng không còn xa không thể với tới như vậy nữa.
— Chẳng mấy chốc sẽ có người có thể nghe thấy giọng nói của mình!
— Trời ạ, thế giới quá tốt đẹp, hiện tại ngay cả nhìn tên bệnh thần kinh này cũng đều đẹp trai, thuận mắt như vậy!
Kỳ Xán cười lạnh: Ha.
Hiện tại khen anh cũng vô dụng.
Cuộc sống của Kỳ đại thiếu gia anh, không cho phép bất luận kẻ nào trêu đùa!
Phản bội anh, tổn thương anh, lừa gạt anh, đều phải bồi thường gấp trăm ngàn lần!
Mà lần này anh lại nhìn nhầm, để Thời Thính ở bên cạnh anh lâu như vậy, ầm ĩ đến anh lâu như vậy. Đây thật sự là vết nhơ trong cuộc đời anh.
Kỳ Xán đã nhanh chóng đưa ra quyết định.
Tìm hiểu xong tất cả tin tức có giá trị trên người cô, sau đó lập tức đưa cô đi.
Lần trước có thể nghe được âm thanh của cô như hình với bóng, chẳng qua cũng chỉ có mấy trăm mét, khoảng cách một hai km mà thôi. Nhất định là chiều không gian còn chưa đủ, hệ tham chiếu quá hẹp.
Nếu mấy trăm mét, mấy km không được, vậy mấy ngàn km, mấy vạn km thì sao?
Đồng tử sâu thẳm của Kỳ Xán lóe ra sáng sáng.
Phạm vi mở rộng nghiệp vụ của Tập đoàn Kỳ thị rất rộng, có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới. Còn cần cô đọc tiểu thuyết gì mà khuấy động mạch máu kinh tế toàn cầu?
Ừm —
Đưa Thời Thính đến nơi xa nhất, cách anh nửa vòng trái đất, anh không tin còn có thể nghe thấy âm thanh của cô!
Cuối cùng lửa giận trong lòng Kỳ Xán cũng tắt.
Anh còn không trị được cô sao!
Kết quả, Kỳ Xán vừa đi vào cửa chính, đã thấy ông cụ Kỳ chắp tay sau lưng, vui tươi hớn hở nhìn qua.
"Vợ chồng son tham dự hoạt động đã trở về rồi?"
Bước chân Kỳ Xán dừng lại.
"Thật không tồi," Ông cụ Kỳ vui mừng tươi cười, "Nhìn hai đứa tình cảm hòa thuận mỹ mãn, chính là món quà sinh nhật tốt nhất cho ông già đây."
Đột nhiên Kỳ Xán dừng lại, sau đó giơ tay, nặng nề nhéo giữa mày một cái.
Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội.
Gần đây bởi vì vấn đề tinh thần, tự chẩn đoán, tự hòa giải, cùng với cuối cùng phát hiện chân tướng, trong đầu vẫn bị vây trong trạng thái áp lực cao về phương diện này, không rảnh bận tâm. Mặc dù lễ mừng thọ cho ông cụ đã được chuẩn bị xong từ tháng trước, nhưng mấy ngày nay bận rộn nên quên mất.