Trong đại sảnh khu A, hoạt động thi đấu của tổ âm nhạc sắp bắt đầu.
Chỗ ngồi của Kỳ đại thiếu gia ở hàng ghế C, trợ lý Thẩm khom lưng thấp giọng xin chỉ thị của tổng giám đốc, "Có cần sắp xếp vị trí bên cạnh cho phu nhân không?"
Kỳ Xán liếc mắt một cái, "Không cần."
Vì thế trợ lý Thẩm thân thiết sắp xếp chỗ ngồi cho Thời Thính ở ngay phía sau Kỳ đại thiếu.
Thời Thính còn cảm thấy rất hứng thú ngồi xuống.
— Học tập học tập, bắt chước bắt chước.
Tuy rằng Thời Tinh Tinh gây chuyện báo danh cho cô, nhưng ban tổ chức quy định trong hoạt động nghệ thuật lần này, mỗi người chỉ có thể tham gia một tổ, cô đã nhận được sự ủng hộ to lớn của Thời Tinh Tinh ở đường đua hội họa! Mặc dù cô thương nhưng không giúp gì được. Hệ thống sẽ tự động xóa tên của cô.
Vì thế Thời Thính nhàn nhã ngồi xuống, không cảm thấy nội dung cốt truyện này có liên quan gì với mình.
Ngược lại là Kỳ Xán —
Bóng lưng người đàn ông ngồi ngay ngắn phía trước vô cùng ưu việt, bả vai cùng lưng rộng dày kéo căng âu phục màu đen thành một độ cong căng thẳng, thoạt nhìn tràn ngập cảm giác lực lượng. Bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng đặt ở trước bàn, không chút để ý lại bình tĩnh thong dong, giống như nắm chắc tất cả trong tay.
Vừa vặn lúc này có nhân viên công tác cúi đầu đưa microphone cho anh.
Là nhà tài trợ cho hoạt động nghệ thuật lần này, microphone mà ban tổ chức chuẩn bị cho Kỳ đại thiếu gia vô cùng đặc biệt. Lúc này vừa vặn thí sinh đầu tiên được MC gọi lên, bối cảnh và nhạc đệm của Bạch Bảo Nguyên bắt đầu vang lên, vẻ mặt MC kích động mời Kỳ đại thiếu gia cổ vũ hai câu.
Kỳ Xán lạnh nhạt cầm lấy microphone, đặt bên môi, đang muốn mở miệng nói chuyện —
Đột nhiên hiện trường vang lên âm thanh cười to.
Bạch Bảo Nguyên cả kinh, sau đó quay đầu lại nhìn.
Mẹ nó, tại sao trên màn hình lớn lại là phần kết cục của tiểu thuyết bá tổng chứ???
[Đúng vậy! Tôi điên rồi!]
[Nhưng cái này, chính là lang tính trong huyết mạch của tôi!]
[Chỉ có tôi mới có thể dẫn dắt gia tộc vinh dự đi lêи đỉиɦ cao thế giới!]
Kỳ Xán chậm rãi ngẩng đầu.
Bạch Bảo Nguyên vội vàng phất tay với nhân viên công tác phía dưới, hơn nữa cái khó ló cái khôn mà dùng cái này làm vài câu freestyle.
Nhưng, chút thời gian này, đã đủ để Kỳ đại thiếu gia:
Đọc nhanh như gió.
Xem xong toàn bộ.
Kỳ Xán: "......"
Cho nên, căn cứ cuối cùng để anh xác định những âm thành trong lòng là của chính mình, vì sao lại xuất hiện ở bên trong tiểu thuyết?
Vì sao?
— Xuất sắc, xuất sắc, cô ấy vẫn vui vẻ tràn trề như vậy!
Kỳ Xán quay đầu lại.
"?"
Vẻ mặt Thời Thính hiền lành nhìn anh.
— Làm gì? Đầu vịt.
— Có hài lòng với tất cả những gì anh vừa nhìn thấy không?
Kỳ đại thiếu bắt đầu dùng sức cầm microphone.
Mu bàn tay bắt đầu nổi gân xanh.
Đại não trí tuệ thâm trầm trăm chuyển ngàn hồi.
Cuối cùng, dường như bên dưới vẻ ngoài anh tuấn bình tĩnh có thứ gì đó đang chậm rãi rạn nứt.
"…?"
Thời gian quay lại một phút trước.
Nhân viên công tác đưa microphone cho Kỳ đại thiếu, cúi đầu im lặng lui ra, bởi vì anh ta là người của Thời gia, nhóm vệ sĩ của Kỳ thị nhận ra mặt anh ta, cho nên chỉ nhìn lướt qua rồi tiếp tục chú ý người khả nghi ở bốn phía.
Vì thế người nọ thuận lợi lui về một góc không người để ý, lấy điện thoại di động ra ——
[Nhìn qua anh ta rất bình thường, tâm trạng không có nhiều biến đổi]
[Không có dấu hiệu nhiễm độc]
Tính đến trước khi hình nền của thí sinh đầu tiên được đặt nhầm thành tiểu thuyết, thoạt nhìn Kỳ đại thiếu gia đều rất bình thường, vững vàng, có vẻ trạng thái tinh thần không có vấn đề gì, chuyện này làm cho anh ta không khỏi phát ra lo lắng với dãy số thần bí kia.
Lần này, thứ bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị không phải là microphone kia, mà là —— đầu bọc mυ'ŧ xốp bên trên micro. Loại đồ dùng một lần này, dùng xong sẽ mất, tiện tay là có thể thu dọn sạch, sẽ không có người chú ý tới loại rác rưởi này. Mà bên trên, có thứ đặc biệt chuẩn bị cho Kỳ đại thiếu, chỉ có tác dụng với anh.
[Chờ một chút.]
[Để chất xúc tác bay một lúc]
Người đàn ông im lặng chờ đợi vài giây.
Quả nhiên — Kỳ đại thiếu gia cầm lấy microphone, hơi hé môi đang muốn nói gì đó, đột nhiên vẻ mặt có biến hóa!
Dường như hệ thần kinh của anh đã xảy ra hỗn loạn, như là nghe được, hoặc là nhìn thấy đồ vật gì đó mà người bình thường không cảm thụ được, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn!
Cánh mũi trên khuôn mặt anh tuấn kia hơi mấp máy, hít sâu một hơi, lúc quay đầu, rõ ràng biên độ động tác cũng lớn hơn bình thường, càng hiện ra vài phần cảm xúc không khống chế được.
Hiển nhiên, anh đã bắt đầu nóng nảy!
Điều này chứng tỏ kế hoạch của bọn họ đã thành công!