Vì thế Kỳ Xán lại đem sự chú ý tập trung vào công việc.
Nhưng không biết vì sao, anh luôn cảm thấy đoạn thứ nhất có chỗ nào là lạ, đang muốn cầm lên lại nhìn cẩn thận từng câu một lần, đột nhiên di động của anh rung lên.
Bởi vì sợ tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu, điện thoại di động của anh đều đặt ở chỗ trợ lý bảo quản, trợ lý Thẩm lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra.
"Tổng giám đốc, là bác sĩ Bạch gọi điện thoại tới cho ngài."
Kỳ Xán đành phải buông bài văn tự giới thiệu thoạt nhìn không có chút nội hàm cùng dinh dưỡng xuống, tiếp điện thoại.
Bởi vì Kỳ đại thiếu gia không cần bác sĩ ở nhà, không thích có người xâm nhập vào địa bàn của anh, mấy năm nay anh đều tự mình đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu, một thời gian sau bác sĩ sẽ tiến hành thăm lại, quan sát trạng thái tinh thần của anh.
"Là tôi." Đôi môi mỏng của Kỳ Xán khẽ mở.
Bạch Lễ Duyên thân thiết hỏi: "Kỳ đại thiếu gia, nghe có vẻ giọng nói của ngài không tệ, gần đây ngài cảm thấy thế nào?"
Khoảng cách lần trước Kỳ đại thiếu gia kinh thế hãi tục nói anh có thể nghe thấy tiếng lòng, cũng đã qua một đoạn thời gian, không biết hiện tại ảo giác của anh đã tiến triển tới trình độ nào.
... Trình độ gì?
"... " Kỳ Xán suy nghĩ một giây, sau đó thận trọng nói: "Có chút khôi phục."
Ngay cả bệnh thần kinh anh cũng tự thừa nhận, mọi chuyện đã không thể trở nên tồi tệ hơn. Đúng không?
Mà anh dùng logic cường đại để cho thế giới tinh thần của mình hoàn toàn tự bàn bạc, đã không cần xin sự giúp đỡ của y học hiện đại.
Hai người trao đổi đơn giản vài câu, từ trong cuộc đối thoại, bác sĩ Bạch đã tiến hành đánh giá trạng thái tinh thần của anh, kết quả đánh giá cuối cùng thật sự không tệ.
Xem ra là do lần trước gặp phải hạng mục lớn, dẫn đến áp lực quá lớn, mới gián đoạn xuất hiện bệnh tình như vậy.
Chắc chắn, y học hiện đại không tin vào thuật đọc tâm.
Bản thân Kỳ đại thiếu gia cũng không hề tin!
Mặc dù không biết Kỳ đại thiếu gia đột phá nhận thức như thế nào, nhưng chỉ cần rõ ràng chính mình nghe được đều là ảo giác, vậy đây chính là một hiện tượng vô cùng tốt.
Bác sĩ Bạch thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng chúng tôi vẫn hy vọng ngài có thể tiến hành đánh giá định kỳ, đương nhiên, hoàn cảnh trước mắt khỏe mạnh yên tĩnh có lợi cho sự khôi phục của ngài, nhất định Tiểu Thính cũng có tác dụng tích cực đối với sự khôi phục của ngài."
Kỳ Xán "Ừm" một tiếng.
Gọi thật thân mật.
Bạch Lễ Duyên đang muốn nói cái gì, đột nhiên trong điện thoại có một trận rap bô bô xẹt qua, Bạch Lễ Duyên bịt kín ống nghe, nhưng vẫn lộ ra một chút âm thanh.
Anh ta đỡ trán cười khổ, không nhịn được nói chuyện phiếm với Kỳ đại thiếu vài câu: "Nếu em gái tôi cũng có thể giống như Tiểu Thính thì tốt rồi, hiện tại mỗi ngày con bé không phải đang niệm kinh của mình, thì chính là xem cái gì mà tiểu thuyết tổng tài lang tính ... À, đương nhiên không phải nói tổng tài như ngài."
Tiểu thuyết tổng tài?
Còn có lang tính gì nữa?
Tại sao anh lại có chút quen tai?
Kỳ Xán nhíu mày, có một loại trực giác kỳ diệu khiến anh để ý đến thứ này.
Nhưng cuộc đời hơn hai mươi năm của Kỳ đại thiếu gia chưa từng tiếp xúc với những hoạt động giải trí chất lượng thấp này, lại càng không cảm thấy bá tổng, tiểu thuyết gì gì đó có thể liên quan đến cuộc sống của anh.
Chê cười rồi. Tập đoàn của anh, chiến đấu trên thương trường của anh, còn chân thật hơn nhiều so với tiểu thuyết.
Sự cao ngạo của Kỳ đại thiếu gia làm cho anh không thể tỏ vẻ hứng thú với thứ này.
Cho nên cuối cùng, anh không để ý một giây trực giác kia.
Bạch Lễ Duyên dặn dò xong những điều cần chú ý về sức khỏe tinh thần, lại nói nhiều thêm một câu nhờ vả, hy vọng ở trong buổi hoạt động nghệ thuật, Kỳ đại thiếu gia có thể cổ vũ Bạch Bảo Nguyên một chút.
"Cho dù con bé hát rất khó nghe, nhưng dù sao cũng là sở thích của trẻ con, phiền ngài bình luận một chút."
Kỳ Xán nhéo giữa mày, "Có thể."
…
Đầu kia.
Bạch Bảo Nguyên nghe lén xong đối thoại, chờ Bạch Lễ Duyên cúp điện thoại, lớn tiếng không phục.
"Em không cần anh đi cửa sau! Như vậy không real! Em muốn để cho Thời Tinh Tinh thất bại bằng thực lực!"
Lúc này ở Thời gia, Thời Tinh Tinh cũng đang gấp rút chuẩn bị.
Hội trường hoạt động nghệ thuật ở ngay bên cạnh Thời gia, Thời Tinh Tinh đã đến đó trước, diễn tập mấy lần, chính là vì để cho toàn bộ giới hào môn kinh diễm, làm cho chị gái câm của cô ta tự ti đến vô cùng xấu hổ, để cho Kỳ đại thiếu gia tự mình chứng kiến sự ưu tú của cô ta, trao giải cho cô ta!
Hầu như toàn bộ hào môn đều đang chờ mong buổi hoạt động nghệ thuật lần này.
Kỳ đại thiếu gia lại không thèm quan tâm.
Đêm đó trước khi đi ngủ, ngược lại anh không còn nghe thấy ảo giác kỳ quái nữa.
Kỳ Xán luôn mơ hồ cảm thấy còn có chuyện chưa làm, nhưng bởi vì chuyện kia quá nhỏ quá không quan trọng, cho nên bị đặt ở dưới công việc, số liệu, hạng mục, hội nghị, nghĩ mãi không ra.
Cho đến trước khi sắp ngủ, đột nhiên anh nghe thấy âm thanh.
— Nối chúng lại.