Thời Thính phát hiện Kỳ Xán đi ra khỏi phòng với sắc mặt thập phần kỳ lạ.
Cụp mắt, nửa khép, kết hợp màu xanh nhàn nhạt dưới mắt, trông có mấy phần mệt mỏi.
Cũng không hẳn là suy sụp, xem ra bệnh tình của hắn không nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng vẻ mặt của Kỳ Xán không phải phức tạp bình thường, như là hoài nghi nhân sinh nhưng lại không cách nào hoài nghi chính mình, muốn hoài nghi người khác lại một mảnh trắng xóa không thể nắm bắt, cuối cùng hóa thành lạnh lẽo hư vô.
Thời Thính sờ cằm, trong lòng bình luận:
–[Héo rồi?]
Kỳ Xán lập tức mở hai mắt ra.
Màu mắt hắn một mảnh đen kịt, như là ấp ủ giông bão biển sâu, mang theo ẩn giận.
Những lời này là gì?
Cái này cũng là tự hắn nghĩ?
Bạch Lễ Diên còn tưởng em gái mình lẻn vào khiến Kỳ đại thiếu không vui. Bạch Bảo Nguyên còn đang bên cạnh Thời Thính khoa tay múa chân, không biết còn muốn dắt theo vợ người khác học thói xấu gì, Bạch Lễ Diên đột nhiên đau cả đầu, hắn biết rõ Kỳ đại thiếu cấm kỵ nhất là gây ồn ào.
Bạch Lễ Diên vội vàng thấp giọng xin lỗi: "Trẻ con không hiểu chuyện, xin đừng để ý."
Kỳ Xán nhắm mắt, "Không sao."
Hắn không thể xác định giọng nói đó là nội tâm Thời Thính hay chính mình, nhưng dù thế nào đi nữa, tốt nhất họ nên có tinh thần khỏe mạnh.
Tâm lý của hắn mặc dù không mấy tươi sáng, nhưng tốt xấu gì cũng ở trạng thái tốt.
Mà Thời Thính cái cô nàng câm này... Nói không chừng sau khi câm nhẫn nhịn quá lâu cho nên tâm lý mới vặn vẹo như vậy, tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè đồng trang lứa cũng tốt. Vừa rồi hắn thấy hai người nói chuyện vui vẻ.
"Đúng rồi, em gái cậu làm nghề gì?” Kỳ Xán thuận miệng hỏi.
“À, em ấy là rapper.” Bác sĩ Bạch ôm trán cười khổ.
Kỳ Xán: "?"
“Tôi sẽ đưa em ấy đi ngay bây giờ,” Bạch Lễ Diên một bên xách Bạch Bảo Nguyên lên, một bên thở dài, “Em có thể học Thời Thính được một chút không, nhóc con, yên tĩnh lại.”
Thời Thính vội vàng xấu hổ cúi đầu, xua tay, nhóc con trong nội tâm đau lòng nghĩ:
–[Cô ấy như thế có gì không tốt! Sao lại không tốt chứ! Tôi muốn trở thành kẻ ồn ào biết bao, ai hiểu được? Ai hiểu được??]
Kỳ Xán mặt không biểu tình.
Hắn không muốn hiểu.
Bạch Bảo Nguyên lưu luyến không rời đưa tay về phía Thời Thính, “Nhớ kỹ, đây chính là Nguyên Bảo aka Chiến sĩ sói…” Nói còn chưa dứt lời thì bị Bác sĩ Bạch xách đi, Thời Thính cũng vẻ mặt lưu luyến chia tay, cuối cùng ưu sầu thở dài.
–[Hey, thực hành một lần nào.]
Kỳ Xán: "?" Thực hành gì.
Trải qua giảng dạy nhiệt tình của Bạch chiến lang, Thời Thính hiểu rõ rap phải có vần và nhịp điệu. Trong lòng có flow, tùy thời tùy chỗ bb, có thể gọi là phương pháp diệu kỳ gia tăng tiếng lòng. Thời Thính thầm nghĩ dù sao cô cũng một nửa là nghệ sĩ, hát hò hay vẽ tranh cũng như nhau, cô vẽ tranh khá giỏi, đối với chuyện này nói không chừng cũng có thiên phú.
–[Khụ khụ. Thuốc thuốc, thuốc thuốc thuốc, check it, check it.]
Cô thuốc trong lòng hồi lâu mà vẫn chưa thấy thuốc ra.
Ngược lại là Trợ lý Thẩm cầm thuốc đi ra rồi đây.
Bác sĩ nói, mỗi ngày uống hai lần, bảy ngày một đợt trị liệu! Hắn đã khắc cốt ghi tâm.
"Chủ tịch, phu nhân, xe đã chuẩn bị, phạm vi mười dặm đã kiểm tra, sẽ không tiết lộ sự riêng tư, chúng ta có thể đi về."
Kỳ Xán "Ừm" một tiếng, cuối cùng không thể nhịn được nữa nhìn về phía Thời Thính chốc chốc lại thuốc thuốc trong lòng, trầm mặt nói, "Cô yên phận chút."
Thời Thính vẻ mặt vô tội, trợ lý Thẩm cũng bối rối.
–[Hắn bị gì thế! Ai chọc gì hắn?]
–[Kêu tôi an phận, tôi làm gì không an phận? Chắc anh chỉ hài lòng khi treo tôi lên tường! Đàn ông shit!]
Kỳ Xán siết chặt nắm đấm.
–[Shit, đến mà cảm nhận.]
Trợ lý Thẩm nghĩ đến vừa nãy Bác sĩ Bạch nhắn nhủ, bây giờ chứng vọng tưởng bị hại của chủ tịch cực kỳ nghiêm trọng, nghe được một số âm thanh bọn họ không thể nghe thấy, đột nhiên thập phần lo lắng, rốt cuộc là âm thanh gì? Đáng tiếc hắn không nghe được, không thể phân ưu cùng chủ tịch.
–[Kỳ đại thiếu, con ‘chim’ nhỏ, người khác bó chân anh bó não!]
Trợ lý Thẩm: “Chủ tịch, hiện tại ngài cảm thấy thế nào?”
Kỳ Xán cả giận nói: "Tôi rất khỏe!"
Mọi phương diện phi thường tốt!
…
Trên đường về nhà.
Thời Thính hát vang tiến mạnh, thành công tích lũy một ngàn câu nói.
Nhìn tiến độ góc bên phải, việc tích lũy tiếng lòng không chậm, nhưng cách 10 vạn còn lâu, 100 vạn, 1.000 vạn, 100 triệu thì càng xa xôi.
Điều đó cho thấy hiện tại cô vẫn còn bảo thủ, có lẽ do cân nhắc đến logic.
Bạn cần lưu ý gì khi độc thoại nội tâm? Có cần thiết không? Hoàn toàn không!
Logic cũng bị Kỳ Xán ăn hết.
–[Kỳ đại thiếu, hai cái đùi, năm con mắt sáu cái miệng, ba cánh tay bảy dạ dày, mũi vòi voi phun nước…]
–[ Kỳ Xán Xán, thê thảm thảm, uống thuốc thuốc nằm đờ đờ.]
–[...]
Lúc xuống xe, chủ tịch mặt tái xanh.
Vậy hắn rốt cục là sinh vật gì?
Mười mấy tên hộ vệ áo đen xếp hàng đứng, đồng loạt chờ Chủ tịch.
Nhưng mà Kỳ đại thiếu hắn sáng chói một đời, ở tuổi 28 này, lại bị y học hiện đại và nhân học trước sau phủ nhận.
Chủ tịch mặt không biểu tình, đi đường lộng gió, nhìn cũng không muốn nhìn Thời Thính một cái.
Thời Thính mặt ngoài giống như cô vợ nhỏ khổ sở đuổi theo.
Ở trong lỗ tai Kỳ Xán, như là phía sau có ma đuổi không tha.
"..."
Bước vào tòa nhà chính, Kỳ Xán đi thẳng đến phòng làm việc.
Hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian vì tình huống bất ngờ của người câm nhỏ, làm chủ tịch của tập đoàn Kỳ gia, lịch trình hàng ngày của hắn được tính bằng phút và giây, tài liệu từ trên xuống dưới muốn hắn xem qua nhiều vô số kể.
Thời Thính dùng đôi đồng tử ướt sũng biểu đạt đau lòng với vị hôn phu, làm đến nơi đến chốn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Kỳ Xán lên tới tầng cao nhất, ngồi vào chiếc ghế da quen thuộc của sếp, cuối cùng nhắm mắt lại.
Sau khi lễ đính hôn hoàn tất, các lời mời gặp mặt của công ty lớn theo nhau mà đến, những người muốn gặp hắn mưu cầu hợp tác đã xếp tới cuối tháng sau, và việc quan trọng nhất lúc này là chương trình họp Hội đồng quản trị cuối tuần.
Bộ não chết lặng của hắn đã học được cách ngăn chặn một số phiền nhiễu. Dù bây giờ giọng nói hắn nghe được là của ai cũng không quan trọng bằng Hội đồng quản trị, họ còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Kỳ Xán nghĩ đến Thời Thính, vung tay, gọi một trợ lý khác.
“Đến nhà cô ấy ở vùng núi,” Đôi mắt hẹp dài của Kỳ Xán lóe lên tia sáng đen tối, “Điều tra xem có ai nghe thấy giọng nói của cô ấy không.”
Trợ lý cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám chất vấn bất kỳ chỉ thị nào của Kỳ đại thiếu.
“Ghi âm, video đều được,” Kỳ Xán mặt mày âm lãnh, “... Chú ý đừng để ai phát hiện.”
“Vâng! Đại thiếu.”
Không thể xác minh giọng nói của cô đúng không.
Kỳ Xán ngược lại muốn xem xem, âm thanh trong đầu hắn, rốt cục là cô, hay là tưởng tượng của chính hắn.
Nếu quả thật là Thời Thính...
A.
Hắn cười thâm trầm.
“Được rồi, đi đi.”
Chủ tịch tựa lưng vào chiếc ghế da trong văn phòng, nhìn màn hình máy tính, mặt mày chuyển thành sự sắc bén lạnh lẽo quen thuộc.
"Được rồi."
"Bắt đầu báo cáo đi."
…
Thời Thính về phòng, nhìn thấy tin nhắn trả lời của bà trên điện thoại.
Là một tin nhắn thoại rất dài.
Buổi sáng, Thời Thính gửi cho bà bức tranh cô vẽ mấy ngày trước, đây là thói quen của cô từ khi còn nhỏ, sau khi vẽ xong sẽ đưa bà xem. Có lẽ bà vừa mới làm xong công việc đồng áng, đang dùng đôi bàn tay lấm bùn ấn vào màn hình điện thoại di động–
“Nỡm ạ, một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không biết gọi cái gì, người khác hay nói, gọi video à, suốt ngày chỉ biết gửi tin nhắn và gửi tiền? Con nghĩ con là ai hả?!”
Nghe bà phàn nàn mười phần tập trung, Thời Thính an tâm.
Cô mỉm cười gõ vài tin nhắn, dùng chữ viết khuyên can đủ đường mới trấn an được lão nhân gia, sau đó chạm vào cổ họng không cách nào phát ra tiếng của mình.
Mặc dù bà trông khỏe mạnh nhưng thực ra từng trải qua một trận ốm, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Chờ cô một chút… Cô nhất định có thể hoàn hảo không chút tổn hại quay về thăm bà.
Tiến độ ở góc bên phải là [40.102 100.000.000].
Đánh giá theo thời gian thì tiến độ này không hề chậm, nhưng 100 triệu là con số khổng lồ. Nhất định phải mau chóng san bằng 10 vạn, dù sao phía sau còn có một trăm vạn, một ngàn vạn câu đang chờ.
Mặc dù Thời Thính là người có thế giới nội tâm phong phú, luôn tự nói chuyện với bản thân, nhưng sự phát triển nhanh chóng vẫn đòi hỏi một số nỗ lực và cảm xúc khác.
… Có vẻ như nó vẫn cần được l*иg ghép vào cốt truyện.
Nguyên tắc chung: tìm tranh cãi, tìm tài liệu, tìm cốt truyện. Hoan nghênh tất cả kẻ ngốc, huy động cảm xúc cá nhân.
Dù đồ thần kinh Kỳ Xán này rất khó chịu nhưng không thể phủ nhận lúc ở bên cạnh hắn, tiếng lòng của cô sinh động, phong phú nhất.
Cứ gọi là vừa nghĩ đến thì có người đưa gối đầu.
Điện thoại hiện thông báo, Thời Thính thoát khỏi khung chat với bà, nhấp vào nó.
Thời Tinh Tinh: [Chị, lễ đính hôn lần trước không ảnh hưởng tới chị và Kỳ thiếu gia sao? Chị cũng thật là, cho dù Kỳ thiếu không có tình cảm với chị thì vẫn nên cố gắng nhiều hơn vì Thời gia chúng ta chứ.]
Thời Tinh Tinh: [Hai ngày nữa Kỳ đại thiếu sẽ tham dự cuộc họp Hội đồng quản trị quan trọng của Kỳ gia, có thể chị chưa biết tin tức này nhỉ~ Đây là cơ hội lộ mặt của Thời gia chúng ta, chị đừng bỏ lỡ đấy!]
Thời Tinh Tinh đang ngồi uống trà chiều với mấy chị em, nghĩ đến chuyện cô ta đã sắp đặt, khóe môi lộ ra ý cười.
Tuy rằng lần trước cô quá nóng nảy chọc Kỳ đại thiếu không vui, nhưng hắn nhất định đã phát giác được đầu mối. Lẽ nào Thời Thính còn có thể làm bộ cao lạnh ưu nhã không nói lời nào cả đời sao?
Nếu cha mẹ không nói với bên ngoài Thời Thính bị câm, vậy cô sẽ giúp Thời Thính, tự mình thú nhận~
Họp Hội đồng quản trị của Kỳ gia, lần đầu Kỳ đại thiếu lộ diện sau lễ đính hôn, đương nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý, đây là một đòn tuyệt sát!
Nếu Kỳ đại thiếu không mang Thời Thính dự họp, căn bản không có ý định để vị hôn thê lộ diện, vậy Thời Thính tự nhiên bị cả giới chê cười;
Nếu Kỳ đại thiếu đưa Thời Thính dự họp, vậy thì cô đã chuẩn bị sẵn một đội phóng viên giàu kinh nghiệm cho chị câm rồi!
Bọn họ mỗi một người đều sẽ mang theo trường thương đoản pháo, microphone đưa trực tiếp tới miệng Thời Thính, không muốn nói cũng không thể.
Đến khi cô bị bại lộ câm, Kỳ đại thiếu phát hiện! Đến lúc đó, Kỳ đại thiếu, thậm chí tất cả thành phố A, đều sẽ biết Thời Thính căn bản không xứng với cuộc hôn nhân này.
Thời Tinh Tinh cúi đầu nhìn ảnh đại diện núi lửa của Thời Thính, rất muốn phun trào, rất muốn nói phải không?
Lần này giúp cô ta nói nhiều mấy câu nhé~
Thời Thính nhìn khung chat, vẻ mặt chấm hỏi, cô em gái này kết bạn với cô?
Mấy năm nay bọn họ không có một cuộc trò chuyện.
Fine, được thôi.
Nhưng Thời Tinh Tinh quả thực nhắc nhở cô cốt truyện sắp tới.
Cuộc họp này không ngờ còn liên quan đến cô, chính Thời Thính cũng không ngờ rằng, sau này tranh của cô sẽ được Kỳ thị thu mua.
Kỳ thị và Thời gia liên hôn hợp tác ngoại trừ vì Kỳ Xán thần kinh suy nhược cần yên tĩnh, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, dự án phát triển bất động sản lớn tiếp theo của Kỳ gia được xây dựng ở khu vực miền núi của thành phố B. Đây là dự án lớn có sự hợp tác của chính quyền địa phương. Địa chất ở đó rất đặc biệt, Thời Nham, con trai cả của Thời gia, một nhà địa chất từng học ở Đức, lĩnh vực nghiên cứu của hắn chính là thứ mà Kỳ thị cần.
Mà vùng núi đó, Thời Thính cũng hết sức quen thuộc – đó chính là nơi cô được bà nhặt về và sống suốt mười năm.
Thời Thính đã chứng kiến
đủ loại cuộc sống và màu sắc trên núi, từ việc chỉ biết dùng phấn màu đơn giản cho đến việc dùng sơn dầu trên bảng vẽ, sau này cô đi vào một khe núi vẽ thực vật lại được một đại lão dạy bảo chỉ điểm, nhưng vẫn chưa thật sự vẽ được sinh động – mãi đến khi, cô mất đi giọng nói.
Vẽ tranh là lối thoát duy nhất của cô, chúng bắt đầu thực sự tỏa sáng. Trong đó bức tốt nhất đã được một nhà sưu tập nữ mua từ nhiều năm trước, tạo không ít tiếng vang ở nước ngoài nhưng trong nước lại không hề biết đến.
Sau khi dự án bất động sản của Kỳ thị được triển khai, số lượng lớn các tác phẩm thư pháp và hội họa phù hợp với tông màu thiết kế của những cơ sở kinh doanh này đã được mua để trang trí nội thất. Hầu như tất cả bức tranh của Thời Thính đều được chọn, trở thành tuyên truyền đặc biệt của dự án này.
Chỉ là không có ai biết những thứ đó xuất phát từ vô số đêm yên tĩnh của một người câm, về sau đại hiệp cõng nồi là cô qua đời, càng không có cơ hội tận mắt chứng kiến!
Ha ha mẹ nhà hắn.
Vẽ, cô phải vẽ càng nhiều!
Lần này đường đường chính chính kiếm tiền của tên cẩu Kỳ Xán!
Thời Thính ôm bảng vẽ nằm xuống, cô muốn đợi màn đêm buông xuống.
Lúc vẽ tranh, tiếng lòng của cô sẽ vô ý thức gia tăng, ngựa thần lướt gió tung mây*, như thể cô đang ở trong thế giới của sắc màu, như mây trôi, như cọng cỏ, như con kiến
trên lá cây.
*Thiên mã hành không (天马行空): ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc.
Cô thích cảm giác tự do này.
Về sau thế giới sẽ nhận xét tranh của cô thế này:
Dùng cọ phát ra tiếng!
Đinh tai nhức óc!
…
Đêm khuya.
Kỳ Xán liên tiếp tổ chức ba cuộc họp video, ký mấy cái văn kiện, cuối cùng đọc hai báo cáo tài chính dài hàng chục trang.
Lúc này hắn mới đưa tay xoa ấn đường, tháo tai nghe tần số thấp xuống.
Trợ lý Thẩm đợi ở một bên hợp thời bưng nước ấm và thuốc lên.
"Đại thiếu, tới giờ uống thuốc rồi. "
Kỳ Xán: "..."
Hắn mở miệng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Hắn cầm cốc nước, nuốt viên thuốc.
Đây là thuốc an thần Bạch Lễ Diên kê đơn, mỗi ngày hai lần, một lần buổi sáng một lần buổi tối, liệu trình bảy ngày, trước tiên quan sát hiệu quả.
Uống thuốc xong, Kỳ Xán nhắm mắt tự hỏi.
Sau đó bỗng nhiên lại mở mắt.
Chờ đã, một đoạn thời gian dài vừa rồi hắn đều không nghe thấy âm thanh gì?
Trước khi uống thuốc hắn cũng không nghe.
Chậm rãi, Kỳ Xán cười lạnh, giống như đại bàng thức tỉnh trong đêm tối.
Quả nhiên, công việc của hắn cực kỳ phức tạp, liên quan đến nhiều số liệu và phân tích, khi hắn đắm chìm trong công việc, hắn hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người câm nhỏ.
Cuối cùng, Kỳ Xán tin vào sức mạnh tinh thần của chính mình.
Có thể bước ra từ thương tích năm đó, hắn luôn là một người đàn ông có ý chí kiên cường.
…
Mãi đến sau nửa đêm.
Sáng sớm ba giờ.
Kỳ Xán lần nữa mở ra đôi mắt như chim ưng.
–[Cỏ, cỏ, cỏ, cỏ, cỏ, tôi là một ngọn cỏ]
–[É é, nhảy nhót, tôi leo leo leo, chà chà chà!]
–[Xào xạc, sột soạt, xào xạc, sột soạt]
Một loạt âm thanh văng vẳng bên tai hắn như tiếng cọ vẽ, như thể có người đại tiện vào thế giới nội tâm của hắn.
Kỳ Xán nhìn trần nhà trong bóng tối, nảy sinh hoài nghi to lớn với thế giới ngay giờ khắc này.
Không.
Cô ta bị bệnh à?
Rốt cuộc ai mới là đồ thần kinh?