“Hề Hề, cậu nói xem vì sao lại không đăng ký kết hôn cùng Giang…” Chung Huyên dừng một lát, “Không, là Phó Nam Cẩm?”
“Năm đó cậu và Giang Nam còn nóng lòng muốn kết hôn ngay lập tức, sao bây giờ lại rụt rè như vậy?”
Lúc nói những chuyện này, hai người đang ngồi trong tiệm sách ‘Nam Hề’, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, sưởi ấm cơ thể.
“Có thể là…” Hạ Hề suy nghĩ hồi lâu mới tìm ra được từ ngữ thích hợp nhất, “Cố tình gây sự.’’
Chung Huyên: “Có thể nhìn rõ bản thân như vậy, Hạ Hề, cậu giỏi.”
“Huyên Huyên, cậu nói xem mệnh tớ có khổ không, lần đầu tiên kết hôn, chưa kết hôn đã có thai, lần thứ hai kết hôn, chưa kết hôn lại có thai, đều gả cho cùng một người, nhưng lại thành hai đời chồng? Cậu nói xem tớ có khổ không kia chứ?”
Chung Huyên mỉm cười, hút một ngụm trà sữa: “Hạ Tiểu Hề, cậu hãy thỏa mãn đi, cậu có biết Phó Nam Cẩm rất được săn đón không?”
Hạ Hề nhìn cô, sắc mặt dần tối lại.
Chung Huyên không hề phát hiện, tiếp tục nói: “Hôm đó vì công việc nên tớ đến công ty của anh ấy, cậu không biết đâu mấy nhân viên nữ trẻ tuổi trong công ty đều xem Phó Nam Cẩm là nam thần, nghe bọn họ nói chuyện thì mỗi ngày mấy cô gái đó đều mơ tưởng đến người đàn ông của cậu, nhiều tình địch như vậy, sao cậu còn ngồi yên được?”
“Tớ…” Hạ Hề cau mày bĩu môi, “Anh ấy có một đám người theo đuổi, tớ cũng có người theo đuổi được chưa.”
Hạ Hề vừa dứt lời, nhìn qua cửa sổ sát đất trước mặt, thấy một dải băng rôn từ trên trời rơi xuống, phía trên viết: “Hạ Hề, gả cho anh đi.”
Chung Huyên hơi kinh ngạc, sau đó vui vẻ nói: “Hề Hề, Phó Nam Cẩm cầu hôn cậu kìa.”
“Không thể nào.” Hạ Hề không do dự bác bỏ, “Nhất định không phải do Phó Nam Cẩm làm.’’
“Vì sao?” Chung Huyên không hiểu.
Không để Hạ Hề lên tiếng, người cầu hôn đã xuất hiện.
Mặc một bộ tây trang màu đen, ôm một bó hoa hồng đỏ rực trong lòng, đứng trước cửa sổ sát đất mỉm cười với Hạ Hề.
Không chỉ có người trong tiệm sách nhìn qua, ngay cả người đi đường cũng vây thành một vòng, còn có người đã bắt đầu vỗ tay hò hét: “Đồng ý đi, đồng ý đi…”
Hạ Hề: “…”
“Anh ta là ai vậy?” Chung Huyên kinh ngạc há to miệng.
“Một người thường xuyên đến tiệm đọc sách.” Mặt Hạ Hề vô cảm, “Tổng cộng tớ đã nói với anh ta…”
Hạ Hề đưa tay lên đếm ngón tay: “Hình như nói chuyện được tổng cộng bốn năm lần, ngay cả tên anh ta tớ cũng không biết.”
Chung Huyên nhìn cô hồi lâu: “Khủng thật, Hạ Hề à, cậu thật khủng, trong bụng mang thai con của một người đàn ông lại được một người đàn ông khác cầu hôn, đáng được ghi vào sử sách.’’
Chung Huyên nhìn Hạ Hề đi ra ngoài, vội mở điện thoại gọi video nói chuyện phiếm với Phó Nam Cẩm.
*
Tiệc tối từ thiện của tập đoàn Viễn An diễn ra vào bảy giờ tối, Hàn Phỉ đưa An An từ nhà sang đây.
Buổi tiệc từ thiện tối hôm nay lấy chủ đề là buổi đấu giá, lần này Phó Nam Cẩm đưa theo một cậu bé giống anh như đúc cùng tham gia tiệc tối đã thành công trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, nam thần đẹp trai lắm tiền sao lại không có vợ, không chỉ có vợ, ngay cả con cũng có.
Từ trước đến nay các cô gái chỉ cho rằng chiếc nhẫn trên tay Phó Nam Cẩm là một món trang sức phụ trợ, bọn họ nhỏ giọng bàn tán không biết cô gái nào có được may mắn này sinh khỉ con cho Phó Nam Cẩm, à không, là sinh con.
“Ba ơi, sao những dì đó đều nhìn chúng ta vậy?” Đây là lần đầu tiên An An tham dự sự kiện này, cả người không được thoải mái, khuôn mặt nhỏ cứng đờ như dán keo cường lực.
“Không sao cả.” Phó Nam Cẩm xoa đầu thằng bé, “Chỉ là mấy dì ấy chưa từng thấy con thôi.”
“Dạ.”
Những món đồ được bán đấu giá trong bữa tiệc từ thiện tối hôm nay đều sẽ được quyên góp cho trẻ em nghèo, rất nhiều nhà từ thiện bán đấu giá danh họa đồ cổ, còn Phó Nam Cẩm bán đấu giá một bức tranh.
“Hôm nay tôi bán đấu giá bức tranh do chính tay con trai tôi vẽ, sau đây con trai tôi sẽ giới thiệu về bức tranh này một chút.”
Phó Nam Cẩm lùi sang một bên, An An tiến lên.
Tây trang nhỏ màu trắng, tóc chải rất gọn gàng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, đây chính là một Phó Nam Cẩm thu nhỏ.
Mọi người bên dưới hít vào một hơi, Phó Nam Cẩm thừa nhận thân phận của đứa trẻ này trước mặt mọi người, hóa ra anh thật sự đã kết hôn.
Trên màn hình lớn xuất hiện bức vẽ của An An, là bức tranh gia đình bằng màu nước, các nhân vật được vẽ theo kiểu biếm họa, đối với một đứa trẻ mà nói, bức tranh này đã được xem là rất đẹp rồi.
“Đây là gia đình của con, có ông cố, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ, còn ở đây…”
An An chỉ vào bụng mẹ mình, trên bụng có một trái tim màu hồng: “Ở đây có em gái con, em ấy cũng sắp ra đời rồi.”
Má ơi, không chỉ kết hôn, con thứ hai cũng sắp chào đời.
Bức tranh của An An không phải của họa sĩ nổi tiếng, cho dù có rất nhiều người nể mặt Phó Nam Cẩm mà nâng giá lên, cũng không thể cao như giá đồ cổ được, cuối cùng có một người đưa giá mười vạn.
Chủ trì buổi đấu giá gõ búa hai lần, vẫn không có người tăng giá, ngay khi Phó Nam Cẩm chuẩn bị bắt đầu tự mình đấu giá tác phẩm trên, thì có người đưa bảng.
“Một trăm vạn.”
Phó Nam Cẩm quay đầu nhìn qua, người ngồi ở góc trong cùng cũng không thèm nhìn anh, tiếp tục đưa bảng lần nữa: “Một trăm vạn.”
Là Phó Văn Đào.
“Một trăm vạn lần thứ nhất.”
“Một trăm vạn lần thứ hai.’’
“Ba trăm vạn.” Phó Nam Cẩm lạnh nhạt mở miệng.
“Năm trăm vạn.” Phó Văn Đào cau mày.
“Năm trăm vạn lần thứ nhất.”
“Bảy trăm vạn.” Phó Nam Cẩm lại mở miệng lần nữa.
Phó Văn Đào khó thở: “Một nghìn vạn.”
“Một nghìn vạn lần thứ nhất.”
“Một nghìn vạn lần thứ hai.”
“Một nghìn vạn lần thứ ba, thành giao.”
Một bức tranh trẻ con vẽ lại được ra giá một nghìn vạn, toàn bộ tiệc tối đều nhốn nháo.
Phó Nam Cẩm nhướng mày, dắt tay An An: “Đi thôi, về nhà.”
Phó Văn Đào dùng một nghìn vạn mua một bức tranh, trong lòng uất ức, nhưng vẫn điều chỉnh tâm trạng gọi điện cho ông nội: “Ông nội, con đã mua được bức tranh của An An, ngày mai con sẽ cho người mang đến cho ông.”
“Không cần đưa lại tiền cho con, tiền đó xem như con làm từ thiện.”
Khi Phó Nam Cẩm lướt qua người Phó Văn Đào, dừng bước: “Con trai tôi còn rất nhiều bức, nếu anh muốn sở hữu, lúc nào cầm tiền tới mua cũng được.”
Phó Nam Cẩm nói xong cũng không quay đầu rồi rời đi, để lại Phó Văn Đào một cục tức nghẹn trong ngực. Mấy năm nay ngoài mặt hắn và Phó Nam Cẩm xem như là chung sống hòa bình, nhưng bây giờ nguy hiểm bên ngoài đã bị thu phục, nội bộ cũng cần phải giải quyết, hắn và Phó Nam Cẩm bắt đầu đọ sức từ năm mười tuổi, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, tương lai cũng sẽ không kết thúc.
Phó Nam Cẩm mang theo An An ra khỏi đại sảnh, phóng viên đưa tin đã đợi sẵn ở đó đều xông đến.
Ký giả vây đuổi chặn đường suốt mấy tháng, cuối cùng cũng có thể trực tiếp phỏng vấn anh, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.
“Xin hỏi ngài Phó đã kết hôn chưa?”
Phó Nam Cẩm im lặng một lát: “Vẫn chưa.’’
An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Ba à…”
Phó Nam Cẩm bất ngờ đối mặt trước ống kính phóng viên: "Hạ Hề, tám giờ sáng ngày mai, gặp ở cục dân chính, nếu anh không thấy em thì em tự gánh hậu quả.""
Lại có kẻ muốn đào góc tường nhà anh, trước mặt mọi người cầu hôn vợ anh, chi bằng thông báo cho cả thế giới biết vậy.
Không cần biết cô có đến cục dân chính không, cứ công khai bày tỏ chủ quyền mới là điều quan trọng nhất.
*
Chỉ sau một đêm, Hạ Hề đã trở thành người nổi tiếng, nhất là ‘Ngô Hệ Lâu’ và tiệm sách ‘Nam Hề’, mặc dù nhân viên không biết chắc ‘Hạ Hề’ trong lời nói của Phó Nam Cẩm có phải bà chủ Hạ Hề của bọn họ hay không, nhưng cậu bé mà vị tổng giám đốc Phó trong truyền thuyết kia đang dắt tay chính là con trai ruột của bà chủ, An An.
Sáng sớm, khi Hạ Hề đi làm, bị mọi người vây quanh.
“Bà chủ, sao chị còn đi làm thế?”
“Bà chủ, hóa ra An An là con trai tổng giám đốc Phó.”
“Bà chủ, chị thật là hạnh phúc quá.”
“Bà chủ, bây giờ đã là 8 giờ rưỡi, chị không đến cục dân chính sao?”
“Đúng vậy, bà chủ, chị không đến cục dân chính sao?”
…
Bảy tám người hỏi khiến Hạ Hề hoang mang: “Vì sao phải đến cục dân chính?”.
||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||
Mọi người: “…”
Đến khi Lô Vi đưa video cho cô coi xong, Hạ Hề mới biết mình bị ép cưới.
Hạ Hề ngồi trên ghế, cau mày, bây giờ cô đang chiến tranh lạnh với Phó Nam Cẩm mà!
Đêm qua, sau khi Phó Nam Cẩm về nhà không thèm nói với cô câu nào, còn làm mặt lạnh, sau khi hai người nói được vài câu, Phó Nam Cẩm mất kiên nhẫn hỏi cô một câu: “Hôm nay được cầu hôn vui không?”
Lúc đó Hạ Hề mới biết kẻ phản bội Chung Huyên đã tường thuật trực tiếp toàn bộ hiện trường cầu hôn cho Phó Nam Cẩm.
Nhưng cô đã từ chối mà, lý do từ chối rất hợp lý.
Lúc đó cô đi ra ngoài, dùng hết sức mình nói với người đàn ông kia: “Tôi đang mang trong bụng con của người khác, anh thật sự vẫn muốn cưới tôi sao?”
Còn cho anh ta xem hình ảnh siêu âm em bé trên di động của cô.
Cách này đơn giản nhưng hiệu quả, anh ta lập tức bị dọa chạy mất.
“Có thể nói nếu em không mang thai con anh thì sẽ gả cho hắn sao?”
Hạ Hề: “…”
Hạ Hề tức giận, đuổi Phó Nam Cẩm đến phòng ngủ cho khách, ai đó giận dỗi như trẻ con, hơn nữa cô còn đang mang thai con anh đấy.
Từ tối hôm qua cô và Phó Nam Cẩm đã tiến hành chiến tranh lạnh, mãi cho đến sáng nay rời nhà, hai người còn chưa nói với nhau câu nào.
Bây giờ cô lại nhìn thấy video ép cưới, cô có chút hoảng hốt, Phó Nam Cẩm bị ấm đầu rồi à?
Anh đánh trống khua chiêng mà bức hôn như vậy, nhất định cửa cục dân chính sẽ tràn ngập phóng viên, sao cô đến được!
Cô không thể đi, hơn nữa bây giờ đã là 8 giờ rưỡi, đã quá thời gian.
*
Hôm nay cửa cục dân chính vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng có phóng viên tay cầm máy ảnh.
Nhưng đã… Hơn 9 giờ, nữ chính còn chưa xuất hiện.
Còn nam chính đúng 8 giờ đã tới cục dân chính, vẫn luôn đứng chờ ở cửa đối mặt với một đám phóng viên vẻ mặt chờ mong.
“Tổng giám đốc Phó, hôm nay phu nhân của anh có đến không?”
Phó Nam Cẩm lạnh nhạt liếc nhìn phóng viên đang hỏi, không trả lời.
Lại qua nửa tiếng, 9 giờ rưỡi.
“Tổng giám đốc Phó, anh quen biết phu nhân anh thế nào? Mấy năm qua vẫn ở bên nhau sao?”
Mí mắt Phó Nam Cẩm giật giật, không nói chuyện.
Lại qua nửa tiếng, 10 giờ đúng.
“Ngài Phó, anh vẫn còn đợi sao?”
Ngay cả mí mắt Phó Nam Cẩm cũng lười cử động.
10 giờ 42 phút, một chiếc xe Land Rover đậu ở ven đường.
Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu lam nhạt xuống xe, sau đó không chần chừ đi về phía Phó Nam Cẩm.
Với giác quan nhạy cảm khiến các phóng viên biết nữ chính đã xuất hiện, tinh thần lập tức phấn chấn, vây quanh phía trước Phó Nam Cẩm.
“Xin hỏi, cô là cô Hạ sao?”
Hạ Hề mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi là Hạ Hề, hạ trong mùa hạ, hề trong ‘có mỹ nhân này, gặp rồi không quên’.”
“Cô và ngài Phó có quan hệ gì?”
“Ngày hôm qua anh ấy vừa ép tôi lấy chồng, chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?”
“Hóa ra cô và ngài Phó thật sự là vợ chồng?”
“Nghiêm túc mà nói thì chưa phải, nhưng mà đợi lát nữa thì phải.”
Hạ Hề ung dung bình tĩnh trả lời câu hỏi của phóng viên, từng bước một đến bên cạnh Phó Nam Cẩm.
Phó Nam Cẩm cúi người hôn lên môi cô một cái, Tiểu Hề của anh vẫn tự tin rạng rỡ như thế.
Hạ Hề thấy được sự tán dương trong mắt Phó Nam Cẩm, nhướng mày với anh: “Em muốn làm chuyện gì, nhất định phải hoàn thành tốt nhất, làm Phó phu nhân, tất nhiên cũng không ngoại lệ.”
Phó Nam Cẩm ghé sát bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Em vẫn luôn là người tốt nhất.”
Hạ Hề cười nắm lấy tay anh, bước vào sảnh lớn cục dân chính.
Phó Nam Cẩm nắm chặt tay cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh cứ tưởng em sẽ không đến.’’
Hạ Hề liếc anh một cái: “Ngài Phó, đừng nói lời không thật lòng, chắc chắn anh biết em sẽ đến mới đúng.”
Phó Nam Cẩm khép hờ mắt, khóe môi cong lên.
Hạ Hề bĩu môi: “Em còn tưởng rằng anh không đợi được đã đi rồi.”
“Tiểu Hề, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo, đảm bảo em biết anh vẫn luôn chờ em mới đúng.”
Hai người liếc nhau, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Cô nhất định sẽ đến, anh cũng vĩnh viễn không rời đi!
Đây là ước hẹn, một lời ước hẹn vĩnh viễn không cần nói ra miệng!
- Hoàn toàn văn-