Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)

Chương 18

Hạ Hề nghe vậy, lập tức bị lời An An nói dọa tỉnh.

Rõ ràng Phó Nam Cẩm cũng sững sờ một chút.

Ánh mắt của Hạ Hề và Phó Nam Cẩm gặp nhau giữa không trung, Hạ Hề không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng Phó Nam Cẩm lại nhìn thấy rõ ràng sự từ chối trong mắt Hạ Hề. Không hiểu sao trong lòng lại hơi không vui, giống như từ chỗ Hàn Phỉ biết được hóa ra ngày nào Kiều Văn Ngộ cũng tặng hoa đến "Ngô Hệ Lâu".

"An, An An.." Hạ Hề nói chuyện hơi lắp bắp, "Mẹ lớn rồi, không cần... Không cần ba hôn... Hôn..." Mấy chữ cuối cùng Hạ Hề nói không rõ được, sau khi nói xong mặt đỏ lên.

"Vì sao?" An An cong môi, "Trước kia ba cũng hôn mẹ, hôn An An một cái rồi hôn mẹ một cái, mẹ còn đòi ba hôn.''

Hạ Hề: "..." Người này không phải cô, cô phủ nhận.

"Ba mẹ, hai người cãi nhau ạ?" An An xoay người ngồi dậy, trong đôi mắt to tròn tràn ngập sự kinh hãi.

Trẻ con rất nhạy cảm, nhất là với tình cảm của ba mẹ, một khi tình cảm ba mẹ bất hòa, đứa trẻ sẽ càng sợ hãi.

Phó Nam Cẩm xoa đầu An An: "Sao thế được.''

Hạ Hề nhìn thấy ánh mắt của Phó Nam Cẩm, sau đó co người lại, kéo chăn che cằm, chỉ để lộ hai con mắt ra ngoài.

Phó Nam Cẩm chống một tay lên giường nghiêng người về phía cô, Hạ Hề nhìn anh chằm chằm, hàng mi dài run nhẹ.

Hai người vừa áp sát nhau, mùi sữa tắm trên người hòa chung một chỗ, Hạ Hề dùng hương dâu tây, còn Phó Nam Cẩm dùng hương bạc hà. Khi hai mùi hương này hòa vào nhau, lại sinh ra một hương thơm khiến người ta ngửi xong sẽ mặt hồng tim đập nhanh.

Hai tay Hạ Hề siết chặt tấm chăn trước ngực, không khỏi lo lắng nhỏ giọng cảnh cáo: "Phó Nam Cẩm, anh đừng tới đây..."

"Vậy cô thuyết phục An An đi.'' Phó Nam Cẩm hạ giọng nói.

Hạ Hề hơi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy An An nằm trên giường, lộ ra cái bụng trắng nhỏ, đôi mắt to vẫn luôn nhìn hai người chằm chằm. Rất có thể nếu hai người không hôn, chính là tình cảm tan vỡ, thằng bé sẽ gào khóc sau đó gọi điện thoại mách ba mẹ Hạ.

Hạ Hề cảm thấy bất lực.

Phó Nam Cẩm chậm rãi cúi người, mắt mũi Hạ Hề đều cau lại, vẻ mặt rất đáng thương.

Phó Nam Cẩm không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Cô đừng đánh tôi, nếu không buổi tối phải vào viện đấy.''

Phó Nam Cẩm nói trúng tim đen của Hạ Hề, bàn tay định đánh anh thu lại.

Hạ Hề biết không tránh thoát, rõ ràng thấy chết không sợ nhắm chặt hai mắt lại.

Phó Nam Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó bên dưới, đôi mắt thâm trầm, vì sao Giang Nam lại yêu thương một cô gái tính tình tinh quái như vậy?

Đối với một người mất đi trí nhớ như anh mà nói, một cô gái như thế...

Dáng vẻ không tệ, tính cách không tệ, tâm trạng ở cùng với cô cũng không tệ, vậy nếu thích...

Cũng chẳng có gì lạ.

Hạ Hề đợi rất lâu vẫn không thấy gì, khó tránh mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai phóng to trước mặt mình. Đôi mắt vừa đen vừa sâu hút, giống như một lốc xoáy đen hút cô vào trong, choáng váng đầu óc.

Hô hấp Hạ Hề dồn dập, tim cũng bắt đầu đập nhanh, trong đầu có một suy nghĩ điên cuồng kêu gào. Người cô gả cho là anh, còn sinh cho anh một đứa trẻ, anh là "Chồng thân yêu" của cô, là "Bảo Bối Lớn" của cô, suy nghĩ như thế, Hạ Hề cảm thấy toàn thân nóng lên.

Hai người cứ im lặng nhìn đối phương như vậy, không ai nói gì, hơi thở kề bên, cứ tiếp tục nhìn như thế không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?" An An đợi đã lâu nhịn không được lên tiếng.

Lời nói của An An khiến hai người bừng tỉnh, Hạ Hề xấu hổ cắn môi: "Anh muốn hôn thì nhanh lên đi, tôi còn phải đi ngủ nữa.''

Phó Nam Cẩm chợt cau mày, trong mắt thoáng qua ý trêu chọc. Hạ Hề sửng sốt, bây giờ Phó Nam Cẩm và bình thường có phần không giống nhau, giống như thêm chút 'tà mị'.

Từ tà mị này khiến Hạ Hề muốn cười, đây là từ ở năm nào rồi...

Phó Nam Cẩm cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô, Phó Nam Cẩm càng tới gần, Hạ Hề càng sốt ruột. Tuy rằng trên thực tế cô đã là bà mẹ một con, nhưng trong ký ức của cô hiện tại, ngoại trừ ba cô và An An, còn chưa thật sự được nắm tay phái nam.

Chuyện ập lên đầu, cuối cùng Hạ Hề vẫn lùi bước, xoay đầu đi.

Môi Phó Nam Cẩm vốn nên dừng trên trán Hạ Hề lại dừng trên tai của cô.

Bên tai cô là hô hấp nóng rực và hơi thở nhẹ nhàng của anh, trên người Hạ Hề giống như có một dòng điện chạy qua. Cả người đều run lên, tay không kìm được nắm lấy quần áo của Phó Nam Cẩm, ngực phập phồng mãnh liệt.

Phó Nam Cẩm cũng không ngờ khi anh chạm vào cơ thể Hạ Hề, lại xuất hiện suy nghĩ muốn ôm chặt cô vào lòng. Đó là bản năng của thân thể, bản năng còn nhanh hơn suy nghĩ của anh, nhưng trên người Phó Nam Cẩm chưa từng có chuyện mất khống chế.

Phó Nam Cẩm ổn định tinh thần, cúi đầu bên tai Hạ Hề nói một câu: "Ngủ ngon.''

Khác với giọng nói ấm áp khi đọc chuyện cổ tích cho An An, có thêm vài phần khàn khàn, giống như chiếc lông vũ lướt qua khiến trái tim Hạ Hề ngứa ngáy.

Hạ Hề ừ một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Phó Nam Cẩm đứng dậy, lại hôn An An: "Được rồi, ngủ đi, ngày mai ba đưa con đi học vẽ tranh.''

"Vâng.'' An An vui vẻ, xoay người nằm xuống giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, "An An buồn ngủ rồi.''

Phó Nam Cẩm liếc nhìn Hạ Hề một cái, cô bắt gặp ánh mắt của anh, vội vàng xoay người đưa lưng về phía anh.

Phó Nam Cẩm dừng một chút đưa tay tắt đèn sau đó rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hạ Hề mới xốc chăn ra, há miệng thở.

Đợi khi hơi thở ổn định, Hạ Hề lại ảo não xoa mặt mình, lật qua lật lại trên giường. Cô xong rồi, cô tiêu rồi, cô xong thật rồi!

Thế mà khi nãy cô lại hơi rung động!!

*

Ngày mai là thứ Bảy, An An phải đi học vẽ tranh, Hạ Hề và Phó Nam Cẩm cùng đưa thằng bé đi.

Suốt cả buổi sáng trên đường đến lớp vẽ tranh, Hạ Hề đều không trò chuyện nhiều với Phó Nam Cẩm, thật sự thì chuyện đêm qua rất xấu hổ...

Đổi cách nói phải là cô... Hơi ngại ngùng.

Hai mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Hạ Hề cảm thấy ngại ngùng trước một người đàn ông.

Nhưng dường như Phó Nam Cẩm lại chẳng có việc gì, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Hạ Hề không khỏi mỉa mai bản thân, vẫn là do đạo hạnh của cô quá non!

Đến lớp vẽ tranh, con trẻ đi vào học vẽ, phụ huynh chờ bên ngoài.

Phần lớn đều là nữ giới đưa con đến lớp học vẽ, cũng có nam giới nhưng số lượng không nhiều, đến cả hai giống Hạ Hề thì càng hiếm thấy.

"Ái chà, bên kia là chồng chị à?" Một cô gái đứng ngoài cửa sổ thủy tinh với Hạ Hề nhìn con vẽ tranh, hỏi cô.

Hạ Hề nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Phó Nam Cẩm đang ngồi ở đó nghịch di động bằng một tay, đẹp trai sáng sủa giữa một đám người, khiến người ta không thể rời mắt.

"Đúng vậy.'' Hạ Hề gật đầu.

"Chồng chị thật tốt, còn đưa con đến lớp cùng chị, lão nhà em đêm hôm về nhà ngoại trừ chơi game thì cũng ngủ, không giúp được tí nào.''

"Có thể là công việc ban ngày quá bận rộn, tối về nhà muốn thư giãn nghỉ ngơi một chút.'' Hạ Hề an ủi cô ấy.

"Ai đi làm mà không mệt, em cũng phải đi làm, mỗi ngày về nhà còn phải nấu cơm chăm con, còn anh ấy chỉ biết bận chơi game, còn chẳng nói với em được mấy câu.''

Hạ Hề chưa từng trải qua những chuyện gia đình, riêng mấy ngày mất trí nhớ này, Phó Nam Cẩm nấu cơm chăm con cũng không chơi game. Cô thật sự không biết nói gì để an ủi cô gái bên cạnh, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, tìm cớ rời khỏi chỗ này.

Khi Hạ Hề xoay người suýt chút nữa đã đυ.ng phải một người, lui về sau một bước ngẩng đầu lên nhìn qua.

"Hạ Hề..." Một giọng nói đàn ông kinh ngạc.

Hạ Hề sửng sờ một chút: "Anh là..." Nhìn hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp qua ở đâu.

"Tôi là Phùng Dương.'' Phùng Dương rất vui vẻ, "Tôi là Phùng Dương, sao thế, cậu không nhận ra tôi à?"

Phùng Dương? Hạ Hề lùi ra sau một bước đánh giá anh ta, là đội trưởng đội bóng rổ thời đại học, sao đội trưởng bóng rổ vừa cao vừa gầy lại đẹp trai lại biến thành một người đàn ông bụng phệ thế này?

Hạ Hề có chút không nhận ra Phùng Dương này: "Tôi không nhận ra cậu đấy.'' Vào đêm trước tốt nghiệp, vị đội trưởng bóng rổ này mới vừa tỏ tình với cô, khi đó anh ta đẹp trai sáng láng, nháy mắt đã biến thành như thế rồi.

"Haizz... Béo, già đi.'' Phùng Dương gãi đầu.

"Không có, chỉ là lâu ngày không gặp, nên không nhận ra thôi.'' Hạ Hề có chút xấu hổ, "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi đi đưa cháu trai đến học thư pháp, cậu thì sao?"

"Con tôi học vẽ tranh ở đây.''

"À, tôi quên mất cậu đã kết hôn từ lâu, lúc trước nghe cậu kết hôn khiến tôi giật cả mình đấy, cũng nhanh quá.'' Giọng điệu Phùng Dương tiếc nuối.

"Hôn nhân là đâm hoa nảy lộc, nhưng qua thời gian dài, còn chưa đâm hoa nảy lộc có thể đã chia tay rồi."

Phùng Dương: "..." Có vẻ rất hợp lý.

Hạ Hề và Phùng Dương còn nói vài câu, Phùng Dương có việc đi trước, trước khi đi đã kết bạn Wechat với Hạ Hề.

Hạ Hề nhìn bóng lưng Phùng Dương, tiếc nuối lắc đầu, chạy đến góc khuất gọi điện thoại cho Chung Huyên.

Hôm nay là thứ Bảy, Chung Huyên còn chưa rời giường đã bị điện thoại của Hạ Hề đánh thức.

"Hạ Tiểu Hề, xem như tớ tha cho cậu vì bị mất trí nhớ, nếu lần sau cậu còn dám gọi điện cho tớ vào thứ Bảy, tớ sẽ từ mặt cậu.''

"Có phải cậu bị ngốc không, sao cậu không tắt máy luôn khi người ta gọi đến đi. Não bé còn lý sự.''

"..." Chung Huyên bị chọc tức đến tỉnh, "Nói, chuyện gì?"

"Huyên Huyên, cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai."

"Ai?"

"Cậu còn nhớ Phùng Dương, người thầm mến tớ là đội trưởng đội bóng rổ ấy."

"Hạ Hề, có phải đầu cậu hỏng rồi không?" Nói xong câu đó Chung Huyên liền hối hận, "Khi tớ chưa nói thì đầu cậu đúng là hỏng rồi. Gọi anh ta là người thầm mến cậu sao? Nhưng mà cậu xem người ta chơi bóng rổ hai lần đã cảm thấy thích người ta, người ta tỏ tình với cậu lại bị từ chối. Trước sau cộng lại không quá ba tuần lễ, cậu còn gọi là người thầm mến ư? Sao cậu không biết xấu hổ thế?"

"Một thiếu nữ như cậu mới lên trung học đã yêu sớm thì biết cái gì gọi là thầm mến chứ. Thầm mến chính là muốn mà không được, chiếm được thì lập tức không còn tình cảm. Nói thật với cậu, Phùng Dương thay đổi quá nhiều. Một tiểu thịt tươi lại mạnh mẽ biến hình thành một ông chú béo tốt, cậu nói xem cuộc sống đã làm gì cậu ta thế?"

"Cuộc sống không làm gì anh ta, mà trong cuộc sống thực tế anh ta lăng nhăng, nên ly hôn rồi.''

"Sao năm nay đều là lăng nhăng thế?" Hạ Hề buồn bã nói.

"Đàn ông chính là động vật như thế, cho nên tớ nói cho cậu biết đừng có ngây thơ. Tuy bây giờ ký ức của cậu vẫn còn ở thời đại học vui vẻ, nhưng cậu phải nhớ kỹ cậu và Giang Nam nhà cậu đã kết hôn được năm, sáu năm rồi. Sắp đến kỳ hạn nguy hiểm năm thứ bảy đấy, phải trông kỹ người đàn ông nhà mình, cậu nhìn Giang Nam đi, muốn tiền có tiền, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, trưởng thành cẩn trọng, đẹp trai nhiều tiền, đàn ông như vậy là kiểu các cô gái trẻ thích nhất đấy.''

"Tớ thua gì những cô gái đó sao?" Hạ Hề hừ nhẹ một tiếng.

"Trời, Hạ Tiểu Hề, là cậu tự chuốc phiền phức, ngàn vạn lần đừng trách tớ đả đích cậu. Tớ hỏi cậu, cậu còn trẻ trung lắm sao? Trên mặt cậu còn collagen không? Cậu có biết làm nũng không? Sinh con xong bụng vẫn săn chắc à?"

Hạ Hề bị những lời nói của Chung Huyên giáng một đòn vô cùng nặng nề, cuộc sống thanh xuân tươi đẹp của cô còn chưa bắt đầu đã biến thành mẹ già rồi sao?

Chung Huyên đả kích Hạ Hề xong, cảm thấy thỏa mãn cúp điện thoại, bắt đầu ngủ tiếp.

Hạ Hề sờ mặt mình, chẳng lẽ không còn chút collagen nào, lại sờ bụng mình, lúc tắm cũng không thấy da chảy xệ.

Hạ Hề hoang mang xoay người, nhìn thấy người đứng sau lưng mình không xa, sợ đến mức suýt nữa nhảy lên.

"Sao anh lại nghe lén tôi gọi điện thế?" Hạ Hề ôm ngực, dọa chết người rồi.

"Đây là chỗ công cộng, không phải nghe lén.'' Phó Nam Cẩm thản nhiên nói.

Nhưng Hạ Hề cũng không bị dọa sợ, rất nhanh đã trở lại bình thường, ngồi xuống chiếc ghế gần đó nhìn một chút, nói với Phó Nam Cẩm: "Trưa đến 'Ngô Hệ Lâu' ăn cơm đi, ngày thường tôi hay ăn canh vịt, ăn cũng ngon lắm, nhất định anh và An An sẽ thích.''

Phó Nam Cẩm ngồi xuống bên cạnh Hạ Hề, mặt không biểu cảm, không nói chuyện.

Hạ Hề liếc anh một cái, đột nhiên cảm thấy sao người này lại giống như bị bọc một lớp băng dày vậy, khiến cô cảm nhận được khí lạnh.

"Đúng rồi, thứ Tư tuần sau là ngày quốc tế thiếu nhi sao, anh tập vũ điệu Hula chưa?" Hạ Hề vốn muốn phá tan sự xấu hổ giữa hai người, nhưng vừa nhắc đến nhảy Hula, nghĩ đến phải lắc mông biểu diễn trên sân khấu, Hạ Hề liền bắt đầu buồn lòng.

"Thật ra tôi có cách khiến chúng ta không cần nhảy, vẫn có thể khiến An An vui vẻ.'' Cuối cùng Phó Nam Cẩm cũng mở miệng.

"Thật sao?" Ánh mắt Hạ Hề bất ngờ lấp lánh, vui vẻ bắt lấy cánh tay Phó Nam Cẩm, đôi mắt long lanh: "Cách nào nói nghe thử xem."

Phó Nam Cẩm nhìn lướt qua cánh tay bị nắm, nhìn về phía Hạ Hề với ánh mắt tràn ngập chờ mong, lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ tôi lại không muốn nói nữa.''

"Hả?" Hạ Hề sửng sốt, "Vì sao?" Chẳng lẽ anh có sở thích gì đặc biệt, ví dụ mặc váy cỏ nhảy Hula cho mọi người xem.

"Bởi vì..." Phó Nam Cẩm kéo dài giọng nói, "Bởi vì tôi cảm thấy cô sỉ nhục tôi.''

"Sao tôi lại sỉ nhục anh rồi?" Hạ Hề khϊếp sự mở to hai mắt nhìn, cô chỉ gọi điện thoại thôi mà, sỉ nhục anh lúc nào chứ?

Không phải anh bị mắc chứng ám ảnh bị hại chứ?

"Vừa rồi cô gặp được chàng trai mình thích thời đại học à?" Phó Nam Cẩm không đáp lại hỏi.

"Ừ.'' Đêm qua Hạ Hề vừa mới có chút cảm giác với người ta, hôm nay đã bị anh nhìn thấy nam sinh cô có cảm tình thời đại học, cảm thấy có chút chột dạ, "Cũng không phải..."

"Anh ta là người đàn ông cô thích thời đại học.'' Phó Nam Cẩm ngắt lời cô, "Sau đó cô gả cho tôi, cho nên mắt nhìn người của cô khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục.''

Hạ Hề suy nghĩ một lát mới hiểu được nội dung lời nói của anh, cau mày: "Người ta đã làm gì anh, anh đã công kích người ta như vậy?"

"Vừa nhìn đã biết hắn ta túng dục quá độ, vẻ mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, đầu còn hói một mảng, vừa béo vừa bẩn, chẳng lẽ còn không phải sỉ nhục tôi?"

Hạ Hề bị lối suy nghĩ của Phó Nam Cẩm làm bội phục.

Người anh em, anh là một nhân tài!

"Lúc còn đi học có ai chưa từng thầm thích nam sinh bao giờ, anh không thầm mến ai sao?" Hạ Hề phản kích.

"Đương nhiên là không có.'' Giọng điệu Phó Nam Cẩm trước sau vẫn lạnh nhạt, "Tôi không thích nam sinh.''

...

Hạ Hề bị anh chọc điên: "Đầu anh bị hỏng phải không?"

"Đúng vậy, không phải giống cô sao?" Phó Nam Cẩm dùng giọng nói dễ nghe nhất nói những câu chết người không đền mạng.

Hạ Hề: "..."

Hai người hỏng đầu cãi nhau.

Hạ Hề dùng hết sức lực mới áp chế được cảm xúc muốn đánh người, vỗ ngực nói với bản thân phải bình tĩnh. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hung dữ quát Phó Nam Cẩm: "Buổi tối anh đừng bảo tôi giúp gội đầu nữa, nếu không tôi sẽ gội hết tóc trên đầu anh xuống.''

"Cô không than mệt, tôi cũng không nói gì, tùy ý đi.'' Phó Nam Cẩm lại nhếch môi nở một nụ cười với cô.

Hạ Hề suýt chút nữa biểu diễn một màn chết đứng tại chỗ, cô đã trêu chọc gì anh?

Thế quái nào lại động lòng, toàn bộ chút động lòng của cô đêm qua đều vứt cho chó ăn rồi.