Phó Nam Cẩm ra khỏi phòng, nheo mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó vào thang máy.
Cửa sau khách sạn là một bãi đỗ xe, Phó Nam Cẩm rời khách sạn, bắt một chiếc xe ven đường rồi rời đi.
Cửa khách sạn, Chung Huyên còn đang đắm chìm trong hành động vừa rồi của Hạ Hề không thể giữ bình tĩnh, mất hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "... Cậu có bị bệnh không?"
Hạ Hề: "..."
Trong khoảng thời gian ngắn Chung Huyên hơi hoảng hốt, thế nhưng cũng không biết nên làm sao mới được.
Hạ Hề mua hai ly trà sữa đến, đưa cho Chung Huyên một ly, Chung Huyên yên lặng uống trà sữa, hai người ngồi xổm dưới gốc cây lớn trước cửa khách sạn, không ai nói chuyện.
Chung Huyên đang nhớ lại cảnh tượng lúc trước mình bắt gặp đôi nam nữ cặn bã kia trên giường. Sau khi Hạ Hề biết đi đánh gãy hai tay anh ta, hận không thể chặt đứt nửa thân dưới của anh ta. Lúc đó cô ấy đau đớn đến cào xé ruột gan, không muốn Hạ Hề cũng như thế, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy tin nhắn kia, quả thực cô ấy có hơi mất bình tĩnh. Dù Giang Nam thực sự lăng nhăng, cô ấy cũng không muốn Hạ Hề tận mắt chứng kiến thời khắc phản bội này.
Suy nghĩ của Hạ Hề đơn giản hơn Chung Huyên, mong nhanh chóng về ăn cơm tối, sao Phó Nam Cẩm còn chưa ra, buổi tối phải giải thích làm sao với An An đây?
Hay là...
Tin nhắn kia thật sự chỉ là một trò đùa ác ý, cô gái nghe điện thoại là ai mà biết tên cô, giọng nói cũng có chút quen tai...
Hạ Hề đăm chiêu uống một ngụm trà sữa.
"Về thôi..." Chung Huyên uống xong ly trà sữa ném vào thùng rác, hít một hơi thật sâu, định đưa Hạ Hề rời đi.
Đúng lúc này, di động Hạ Hề vang lên, Hạ Hề cầm lấy thì thấy một cuộc gọi video trên wechat.
Hai ngày nay Chung Huyên mới phổ cập cách dùng Wechat cho cô nhưng cô còn chưa kịp nghiên cứu. Dù sao ban ngày phải đi làm, khuya về nhà còn phải chăm sóc An An, hơn nữa còn phải tuân thủ nội quy ở nhà không được chơi điện thoại trước mặt An An.
Hạ Hề nhìn cái tên hiển thị phía trên, mặt không cảm xúc.
Chồng thân yêu!!!
Cách xưng hô này cũng không khá khẩm hơn cái tên "Bảo Bối Lớn'' chút nào, chồng thì chồng đi, còn thêm "thân yêu" vào đúng là vô cùng khó chịu.
Cô hận không thể đánh một gậy đánh chết tươi Hạ Hề lúc trước, cô chưa từng yêu đương nhưng cũng không cần đến mức gặp phải đàn ông thì ồ ạt như lũ quét chứ?
Hạ Hề nhận cuộc gọi video, đứa con đáng yêu của cô đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
"Mẹ..." An An vẫy tay với cô, "Mẹ, mẹ đang ở đâu, sao vẫn chưa về nhà?"
Thấy An An khiến Hạ Hề hơi sửng sốt.
"Mẹ, con và ba ở nhà bà ngoại, mẹ đến nhanh chút còn ăn cơm, bà ngoại nói nếu mẹ không về, cả nhà sẽ ăn cơm trước không để phần cho mẹ đâu."
An An nói xong, chuyển camera trước thành camera sau: "Mẹ xem, bà ngoại tức giận rồi.''
Mẹ Hạ đang đứng bên cạnh bàn ăn, nghe được giọng nói của An An, trong lúc bận rộn nhìn thoáng qua ống kính: "Nhanh lên, cơm sắp nguội rồi."
Ống kính di động An An lắc lư một chút, dựa vào đôi chân đang vắt chéo trên sofa cũng lọt vào ống kính, là Phó Nam Cẩm.
Dường như nhận ra An An chuyển camera về phía anh, Phó Nam Cẩm nghiêng đầu nhìn qua, cách màn hình dường như Hạ Hề thấy trên mặt Phó Nam Cẩm thoáng qua nụ cười bí hiểm.
Trong lòng Hạ Hề như có quỷ, nhanh chóng xoay người, không để "Khách sạn Winnard" lọt vào ống kính.
"Mẹ, khi nào mẹ về nhà?" Giọng nói của An An truyền đến.
"Bây giờ đây, chờ mẹ về ăn cơm.'' Hạ Hề cuống quít dừng video.
Sau khi video kết thúc, An An trả điện thoại cho Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm nhìn thoáng qua màn hình còn đang mở ứng dụng wechat, tên người vừa rồi An An nói chuyện được lưu là: Vợ yêu dấu.
Phó Nam Cẩm cầm điện thoại cất đi, có chút không yên lòng.
Ba mẹ Hạ đang bận rộn nấu cơm trong bếp, nói tay anh bị thương, anh không cần giúp, để anh trông con là được.
Nhưng đứa trẻ cần trông rất ngoan, yên tĩnh ngồi một chỗ vẽ tranh, anh ngồi trên ghế sofa không có việc gì làm.
Trời đã hơi tối, rèm cửa sổ trên ban công không đóng lại, có thể nhìn thấy ngọn đèn trên lầu đối diện sáng lên, trời sắp tối lại nổi lên chút gió, thổi qua cửa sổ ban công không đóng chặt, vài bộ quần áo treo ngoài ban công khẽ lắc lư.
Trong phòng khách mở đèn, góc tường đặt một bàn trà dài, trên bàn bày biện dụng cụ pha trà của ba Hạ. Một bên đặt một bể cá lớn trong suốt, cá nhỏ đủ màu sắc bơi qua bơi lại trong bể.
Phía trên bên cạnh tivi treo hình phóng to của An An và Hạ Hề, An An trong ảnh chụp nhỏ hơn bây giờ một chút. Cụ thể là mấy tuổi thì Phó Nam Cẩm không đoán ra được, anh chưa từng có kinh nghiệm sống cùng một đứa trẻ, không biết dáng vẻ trẻ con một hai ba tuổi như thế nào.
Trong bức ảnh Hạ Hề mặc một chiếc áo phông trắng, quần jeans, nụ cười vô cùng rạng rỡ, khuôn mặt lúc đó không có gì khác so với hiện tại. Nhưng vẻ rực rỡ trong nụ cười tươi sáng đó cho tới bây giờ Phó Nam Cẩm chưa từng thấy qua, vô cùng... Hấp dẫn ánh mắt người ta, khiến người khác khi nhìn thấy trong lòng liền vô cớ bình tĩnh lại.
Mẹ Hạ: "Lão Hạ, anh cắt hành..."
Mẹ Hạ: "Trước tiên rửa sạch cái này, em phải nhấc nồi lên..."
Mẹ Hạ: "Hành đâu?"
Ba Hạ: "Không phải em nói anh rửa rau trước sao?"
Mẹ Hạ: "Anh không thấy dầu nóng rồi phải thả hành vào à?"
Ba Hạ: "Cái gì em cũng nói được..."
Mẹ Hạ: "Anh nói cái gì?"
Ba Hạ: "Anh nói đi cắt hành cho em..."
...
Phó Nam Cẩm nghe tiếng cãi nhau không ngừng trong phòng bếp, cảm thấy có phần hoảng hốt, dựa lưng vào ghế sofa ngây người xuất thần.
Lúc Hạ Hề trở về, An An nghe thấy tiếng mở cửa, bật dậy đứng lên giống như con thỏ nhỏ, chạy nhanh đến cửa ôm lấy Hạ Hề, làm nũng: "Mẹ đã về.''
"Đã về, bảo bối, đến đây mẹ hôn con nào.'' Hạ Hề hôn lên mặt An An một cái.
Hạ Hề nhìn thoáng qua căn nhà, nội thất được lắp đặt và sắp xếp trong phòng cũng không khác nhiều so với trước kia, nhưng đồ trang trí lại thay đổi ít nhiều.
Nhưng với Hạ Hề mà nói cũng không mấy xa lạ, vì mẹ Hạ là người thích sự mới mẻ, thích mấy thứ nho nhỏ, ra ngoài dạo phố hay du lịch nhìn thấy cái gì mới đều sẽ mua sau đó bày biện trong nhà, cho nên khi Hạ Hề học đại học, từng có một khoảng thời gian cứ trở về thì sẽ thấy đồ mới trong nhà.
"Hề Hề đã về.'' Ba Hạ hỏi dò một câu từ phòng bếp.
"Vâng ạ.'' Hạ Hề bế An An đi đến phòng bếp, giống như trước kia khi tan học về nhà, việc đầu tiên nhất định phải vào phòng bếp.
Nhìn hai người còn đang hùng hổ nấu cơm trong phòng bếp, Hạ Hề hơi sửng sốt: "Ai nói cơm nguội rồi thế ạ?"
"Cả ngày chỉ biết ăn với ăn, không thì con đến làm đi?" Mẹ Hạ liếc mắt nhìn cô một cái.
"..." Hạ Hề đầu hàng, "Con không đói, mẹ cứ làm từ từ.'' Bị lừa gạt từ nhỏ đến lớn, thế mà lại không nhớ, ba mẹ toàn nói bảy giờ thì sẽ thành chín giờ, thế mà cô cũng tin câu nói 'nấu cơm xong rồi', ký ức đó mà cô lại không quên, vậy ai quên?
Hạ Hề nhanh chóng rút lui khỏi phòng bếp, nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, dường như không hề thay đổi tư thế từ lúc nói chuyện video.
"Mẹ, mẹ vẽ tranh với con đi.'' An An nắm tay Hạ Hề kéo đến cạnh bàn.
"Được.''
An An rất thích vẽ tranh, ngồi xuống bàn liền không nói chuyện nữa, nói muốn Hạ Hề vẽ cùng nhưng bản thân đã hết sức tập trung rồi.
Hạ Hề ngồi cạnh nhìn thằng bé một lát, đứng lên, tiện tay cầm lấy một quả táo trên bàn bắt đầu ăn.
"Thật là khéo.'' Lúc này dường như Hạ Hề mới nhìn đến người ngồi trên sofa, chào một tiếng.
Phó Nam Cẩm im lặng một chút, nhưng sau khi trải qua "công ty dịch vụ Ngu Si", Hạ Hề làm ra hành động tinh quái nào cũng không khiến Phó Nam Cẩm ngạc nhiên nữa.
"Không phải trùng hợp, đây là nhà cô.'' Phó Nam Cẩm nói.
Trong lòng Hạ Hề oán thầm, thật lạnh lùng.
Giác quan thứ sáu nói cho Hạ Hề biết, vừa rồi Phó Nam Cẩm nhất định đã đến khách sạn Winnard, nhưng vì sao cô chờ ở cửa lại không thấy anh xuất hiện, chẳng lẽ đi cửa sau, nhưng vì sao anh lại đi cửa sau?
Chẳng lẽ biết cô ở trước cửa khách sạn chờ anh?
Lúc cô gái kia nhận điện thoại, anh ở cạnh cô ta có biết người gọi cô ta chính là cô không?
Bây giờ bình tĩnh ngồi trên ghế sofa nhà cô như thế, tỏ vẻ dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, tâm lý cũng rất vững đấy!
Hạ Hề cắn quả táo đi qua đi lại trong phòng khách, khi thì cau mày khi thì cong môi, trong đầu nhớ lại một bộ phim trinh thám dài 80 tập.
Hạ Hề loay hoay đột nhiên cảm thấy cả người không thoải mái, không khỏi đưa mắt nhìn, chỉ thấy ánh mắt Phó Nam Cẩm đặt lên người cô, đi qua đi lại theo cô.
Hạ Hề cau mày dừng bước, ánh mắt Phó Nam Cẩm cũng dừng lại trên mặt cô, Hạ Hề tiến về phía trước một bước, ánh mắt Phó Nam Cẩm cũng chuyển động theo cô một bước. Cô lui về sau một bước, ánh mắt Phó Nam Cẩm cũng theo cô lui về sau một bước, dù sao thì vẫn luôn tập trung vào mặt cô.
"Sao anh nhìn tôi mãi thế?" Hạ Hề không nhịn được nữa.
"Là cô cứ mãi đi qua đi lại trước mặt tôi.'' Phó Nam Cẩm bị cô làm chóng mặt, không khỏi xoa trán.
"Má ơi, anh nói chuyện đúng là hợp tình hợp lý đấy.'' Hạ Hề bị tức đến bật cười đi đến trước mặt anh, cúi đầu nhìn vào mắt anh, "Tôi đi kệ tôi, liên quan gì đến anh, sao anh cũng phải nhìn tôi?"
Nội quy nhà họ Hạ có quy định thời gian An An được xem tivi và chơi điện thoại. Cho nên ngoài thời gian quy định, tất cả mọi người không thể xem tivi và chơi điện thoại trước mặt An An. Cho nên anh cũng nhàm chán không có gì làm, không biết tại sao ánh mắt lại chuyển đến người Hạ Hề rồi.
"Vậy sao hôm nay cô về trễ như vậy?" Phó Nam Cẩm nói sang chuyện khác.
Vừa nói chuyện này, Hạ Hề lập tức quên chuyên đang nói, chỉ vào Phó Nam Cẩm: "Anh, anh..." Còn hỏi vì sao cô về trễ như vậy, giả vờ, anh lại giả vờ với cô, anh là một con sói đuôi dài tỏ vẻ đạo đức.
"Làm gì thế?" Ba Hạ đi tới, đánh hai người Hạ Hề và Phó Nam Cẩm mấy cái, "Không làm gì chỉ chờ ăn cơm, cả nhà các con lười chết đi được.''
Hai người quá tập trung không để ý đến ba Hạ đi đến, bất ngờ bị đánh trúng, Hạ Hề lập tức giơ chân: "Ba, bị ba đánh sưng rồi.''
Phó Nam Cẩm siết chặt tay trong tích tắc rồi thả lỏng, trong lòng xuất hiện cảm giác khó nói thành lời.
"Á, ba xin lỗi, Tiểu Nam, quên mất tay con bị thương.'' Ba Hạ không hề có lương tâm nói xin lỗi, "Hôm nay không cần làm gì, phải tẩm bổ thêm mới được.''
"Vâng.''
Hạ Hề hơi ngây người, Phó Nam Cẩm lại ngoan ngoãn gật đầu, anh nói chuyện ngoan thế à?
"Hạ Hề, đi dọn thức ăn lên, Tiểu Nam và An An đi rửa tay ăn cơm.'' Mẹ Hạ phân công.
"Đối xử bất công.'' Từ nhỏ đến lớn Hạ Hề trưởng thành trong hoàn cảnh này, thích ứng rất nhanh, xoay người liền chạy vào phòng bếp, sau đó truyền đến tiếng mẹ Hạ quát mắng: "Rửa tay chưa mà đã ăn vụng, mẹ bảo con bưng đồ ăn không phải để con ăn vụng."
Phó Nam Cẩm khẽ khép hờ đôi mắt, đúng là có chút không chân thật, giống như bản thân chỉ là một người ngoài cuộc.
Một bàn tay ấm áp nhỏ bé nắm lấy tay anh: "Ba, ăn cơm thôi.''
"Phó Nam Cẩm, ăn cơm.'' Một giọng nói hung dữ cũng vang lên, Phó Nam Cẩm ngẩng đầu nhìn qua, Hạ Hề đứng cạnh bàn ăn nhăn mũi với anh.
Phó Nam Cẩm không nhịn được cười khẽ một tiếng, ngày hôm nay dài như răng nanh của hồ ly nhỏ.
Hạ Hề hơi bất ngờ, người vừa lừa vợ đi khách sạn thuê phòng lại còn có mặt mũi cười nhạo cô?
"Đến đây, Tiểu Nam, đồ ăn trên bàn đều là món con thích ăn, con nếm thử xem.'' Ba Hạ mở một chai rượu trắng định rót cho Phó Nam Cẩm, bị đôi đũa của mẹ Hạ chặn lại: "Cánh tay còn bị thương, uống gì mà uống.''
"Con uống với ba.'' Hạ Hề sảng khoái đưa cái ly đến.
"Buổi tối con còn phải dỗ con, chăm sóc Tiểu Nam, con uống cái gì.'' Hạ Hề cũng bị mẹ mắng.
Hạ Hề hít một hơi thật sâu, cô nhẫn nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn.
Phó Nam Cẩm nhìn đồ ăn trên bàn, khẽ cau mày.
Ba Hạ vui tươi hớn hở uống một ly rượu: "Có phải con muốn nói con không thích ăn đậu hũ và cà rốt không?"
"Sao ba lại biết?" Hạ Hề gắp một cái giò heo ngâm mắm cắn một miếng, thoải mái rên một tiếng. Tuy Phó Nam Cẩm làm cơm không khó ăn, nhưng cũng chỉ có thể nuốt được, so sánh với kỹ thuật nấu ăn của ba mẹ cô, thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất. Cô cảm giác đã rất lâu rồi chưa được ăn cơm ba mẹ nấu.
"Trước kia tôi từng nhắc đến.'' Phó Nam Cẩm mở miệng, nói một câu khẳng định.
"Con xem chỉ số thông minh của người ta này, đúng là không khác gì không bị tổn hại.'' Ba Hạ nói.
"..." Hạ Hề nhìn lướt qua Phó Nam Cẩm, anh cố tình à?
"Con nếm thử xem.'' Mẹ Hạ gắp ít cà rốt đặt vào trong chén Phó Nam Cẩm.
Phó Nam Cẩm cực kỳ ghét cà rốt, còn ghét đến cỡ nào hả, có lẽ là ghét nhất đời Phó Nam Cẩm.
Anh có thể mặt không đổi sắc, thản nhiên đối mặt với bất cứ chuyện gì, chỉ riêng cà rốt là có thể khiến anh không thể chịu nổi.
"Đôi đũa này sạch, mẹ chưa dùng qua, con yên tâm.'' Mẹ Hạ thấy anh vẫn không nhúc nhích, cho rằng anh không thích vì bà gắp thức ăn cho anh.
"Anh ta không muốn ăn chứ không phải chê mẹ bẩn.'' Hạ Hề chống má nhìn anh, "Mẹ tôi nấu cơm ngon lắm, anh nếm thử đi.''
"Ăn cơm không được chống má.'' Mẹ Hạ quát cô một tiếng.
Hạ Hề gần như vô thức lập tức hạ bàn tay xuống, thật mệt lòng!!!
Phó Nam Cẩm mới là con trai ruột của hai người mà!
Thật ra Phó Nam Cẩm cũng chỉ do dự vài giây, gắp ít cà rốt lên bỏ vào miệng, vốn định lập tức nuốt xuống, nhưng nhai hai lần...
Chà... Ăn rất ngon!
Ba Hạ thấy dáng vẻ Phó Nam Cẩm liền nở nụ cười, nói với mẹ Hạ: "Em xem, giống hệt Giang Nam lúc đó.''
"Ăn ngon không?" Mẹ Hạ mỉm cười.
"Dạ.'' Phó Nam Cẩm gật đầu, "Không có mùi cà rốt."
"Mẹ biết con không thích mùi cà rốt, cho nên bỏ thêm thịt băm xào chung, xào đến khi không còn mùi mới thôi." Mẹ Hạ nói.
Đúng là con trai ruột!
Hạ Hề mệt mỏi.
"Cảm ơn.'' Phó Nam Cẩm chân thành nói lời cảm ơn.
"Không phải anh nói lúc đó không nhớ rõ à, sao còn biết mình không thích ăn cà rốt và đậu hũ?" Hạ Hề kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Phó Nam Cẩm cảm thấy dựa vào chuyện cà rốt vừa rồi và lời nói của ba mẹ Hạ, toàn bộ thức ăn đều là món anh thích, anh cảm thấy có thể là sự thật, cho nên dùng đũa gắp đậu hũ anh không thích lên.
Chà... Cũng ngon luôn.
Phó Nam Cẩm thưởng thức xong đậu hũ, mới đưa mắt nhìn về phía Hạ Hề, không chút hoang mang nói một câu: "Tôi không nhớ vì sao lúc đó tôi nhớ được, cô nhớ không?"
Hạ Hề: "..." Một câu nghẹn ngang ở cổ, tức chết cô rồi.
Phó Nam Cẩm nâng ly nước trên bàn lên: "Con không thể uống rượu, lấy nước thay rượu cảm ơn ba mẹ."
Ba mẹ Hạ hơi sửng sốt, liếc nhau một cái, vội kích động nâng cốc trước mặt lên chạm cốc với anh: "Ngoan, ngoan, người một nhà đừng nên nói lời cảm ơn làm gì cho xa lạ.''
"Con cũng muốn cụng ly.'' An An ngẩng đầu lên từ cái chén nhỏ, bưng ly nước nhỏ của mình lên, "Con cũng muốn cụng ly."
Phó Nam Cẩm cầm ly chuyển đến trước mặt Hạ Hề, ý vị thâm sâu: "Mời cô một ly.''
Hạ Hề nhìn anh không nhúc nhích, bây giờ cô đã là một quả chanh chua lè, cô không muốn chạm cốc với anh đâu.
"Nâng ly đi, đây là rượu đoàn viên, nâng ly.'' Hạ Hề bị ba mẹ quát mắng tỉnh hồn, lòng không tình nguyện nâng ly chạm với ly của anh một cái, nói thầm: "Đó là vì ba mẹ tôi.''
Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy, một câu đã khiến ba mẹ quát cô, mặt mũi đâu rồi?
Trong mắt Phó Nam Cẩm thoáng qua chút ý cười.
Một nhà năm miệng ăn cùng nhau cụng ly, uống một hơi cạn sạch.