Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)

Chương 8

Khi Hàn Phỉ mang theo cơm trưa trở về, thì nhìn thấy Hạ Hề ngồi bên cạnh bàn ăn thả hồn theo mây, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

"Đàn chị, chị làm sao vậy?" Hàn Phỉ đặt đồ lên bàn, cẩn thận hỏi một câu.

"Hàn Phỉ.'' Hạ Hề chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, "Có thể tôi bị trầm cảm rồi.''

"Cái gì, bệnh trầm cảm sao?" Hàn Phỉ kinh hãi, "Đàn chị, chị sao thế, không thoải mái ở đâu?"

Hàn Phỉ vừa nói vừa nhìn về phía Phó Nam Cẩm, đàn chị là một người lạc quan vui vẻ, sao có thể dễ dàng mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa hôm qua vẫn tốt mà, qua một đêm đã trầm cảm?

Phó Nam Cẩm mang An An rửa mặt xong đi đến trước bàn ăn, vô cùng lạnh nhạt nói một câu: "Đồ ăn Hàn Phỉ mang đến do nhà hàng cô làm, có muốn nếm thử không?"

"Nhà hàng của tôi sao?" Bỗng chốc tinh thần của Hạ Hề tỉnh táo lên, ánh mắt cũng bừng sáng, "Đúng rồi, sao tôi lại quên mất việc này, tôi còn chưa đi xem giang sơn mà tôi gây dựng cho mình mà.''

"Buổi chiều để Hàn Phỉ đi với cô.'' Phó Nam Cẩm một tay bế An An đặt lên ghế, "Ăn cơm trước đã.''

Hạ Hề thay đổi cảm xúc vô cùng nhanh chóng, một câu nói của Phó Nam Cẩm đã khiến cô quên những chuyện không vui buổi sáng, hài lòng vui vẻ bắt đầu ăn cơm, Hàn Phỉ lặng lẽ đưa ngón tay cái lên với Phó Nam Cẩm, thật trâu bò!

Phó Nam Cẩm khép hờ mắt, tính cách của Hạ Hề rất rõ ràng, nhìn thì tùy tiện nhưng trong lòng hết sức tỉ mỉ, chỉ cần nhận ra điểm tốt trong tính cách của cô, thật ra cô là một người không hay để bụng.

Buổi chiều Hàn Phỉ chở Hạ Hề đưa An An đến trường học, sau đó lái xe đưa Hạ Hề đến nhà hàng.

Từ đằng xa, Hàn Phỉ đã chỉ vào một tòa nhà ba tầng rồi nói với Hạ Hề: "Đây là nhà hàng của đàn chị.''

Kiến trúc kiểu Trung, thiết kế phục cổ, ngoài cửa còn treo hai cái l*иg đèn màu đỏ, phía trên có mấy chữ thϊếp vàng được viết theo lối cuồng thảo "Ngô Hệ Lâu''.

"... Ngô Hệ Lâu.'' Hạ Hề hơi do dự, "Hàn Phỉ, sao lại có chút hương vị của Hongkong thế?"

"Đây vốn là một nhà hàng trà*." Hàn Phỉ dừng xe lại, "Đầu bếp của nhà hàng là người Hongkong, làm thức ăn rất ngon, kết hợp với khẩu vị nội địa của chúng ta, buôn bán rất tốt.''

*nhà hàng trà: là phong cách nhà hàng phổ biến ở Hongkong, kết hợp giữa nhà hàng Châu Âu và khẩu vị Hongkong, cung cấp thức ăn nhanh với giá cả phải chăng.

Hạ Hề cảm thấy trái tim nguội lạnh: "Đây không phải là chủ kiến của tôi đấy chứ?" Cô hiểu rõ chính mình, cô không có đầu óc như vậy.

"Tôi nhớ là mấy năm trước cả nhà chị đi Hongkong hơn một năm, sau khi trở về liền quyết định mở một nhà hàng, cuối cùng là chủ ý của ai cũng không biết, nhưng tên là do chú nhà đặt.''

"Ngô Hệ!'' Hạ Hề giơ ngón tay cái, "Ba tôi thật thời thượng.'' "Ngô Hệ'' là tiếng Quảng Đông, dùng tiếng phổ thông mà nói có nghĩa là ''Không phải'', ba cô thật sự đã không lãng phí mấy năm xem phim Hồng Kông.

Hàn Phỉ đưa Hạ Hề vào nhà hàng, tất nhiên cô không nhớ rõ mình đã đến Hongkong, nhưng đã xem không ít phim Hồng Kông. Từ thiết kế bên trong nhà hàng, thực đơn đến cách bày biện bàn ghế, đều khá sát với phong cách Hongkong.

"Nhà hàng trà chủ yếu tốc độ ra món nhanh chóng, nhưng ở đây chúng ta chia làm hai phần. Một phần khá sát với nhà hàng Hồng Kông, đều là những món đặc sản của xứ Hương Cảng, ra món cũng nhanh, nhưng đa số vẫn bám sát khẩu vị nội địa, các món Âu đều có." Hàn Phỉ giới thiệu cho Hạ Hề tình hình chính của nhà hàng.

"Chị Hề, chị đi nghỉ về rồi sao?" Sau khi Hạ Hề đi vào nhà hàng, phục vụ nhìn thấy đều gọi cô là bà chủ, còn lúc này là một cô gái trẻ tuổi mặc váy công sở màu đen và áo sơ mi trắng nghênh đón.

"Đây là quản lý nhà hàng, Lô Vi, là cánh tay đắc lực của chị.'' Hàn Phỉ nhỏ giọng nói.

Lô Vi đi tới, cười nói: "Cuối cùng chị đã trở lại, có rất nhiều chuyện cần chị xử lý, em sợ làm ảnh hưởng đến chị nghỉ ngơi, cũng không dám gọi điện thoại cho chị.''

Hạ Hề có chút xấu hổ mỉm cười với cô gái, xem như chào hỏi.

Cô không có bản lĩnh như Phó Nam Cẩm, có thể không đổi sắc mặt đối diện với cấp dưới và nhân viên, thong thả đối mặt với vấn đề bất ngờ phát sinh. Nói thẳng ra chính là việc Phó Nam Cẩm có thể che giấu sự thật anh mất đi ký ức, nhưng Hạ Hề cô không làm được.

Hàn Phỉ gọi Lô Vi vào nói nhỏ bên tai vài câu, Lô Vi khó tin liếc mắt nhìn Hạ Hề một cái, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại. Một lần nữa đến trước mặt Hạ Hề cũng không nói gì thêm, thái độ như trước: "Bà chủ, em đưa chị đi dạo trước, sau đó sắp xếp một ít tư liệu của nhà hàng cho chị xem, chị có vấn đề gì cứ trực tiếp hỏi em là được.''

"Được, vậy làm phiền cô, Lô... Vi.'' Hạ Hề mỉm cười.

Tính cách của Hạ Hề một khi đã tò mò với thứ gì, thì cảm thấy trên đời không có chuyện gì không làm được, chỉ có không chịu làm mà thôi, cho nên Hạ Hề vô cùng hứng thú với việc của nhà hàng.

Thấy Hạ Hề không có gì chưa quen, Hàn Phỉ liền rời đi, trước khi đi nhỏ giọng dặn riêng: "Đàn chị, đừng quên đi đón An An.'' Đổi lại được một cái trừng mắt của Hạ Hề.

Sau khi Hàn Phỉ rời đi gọi điện thoại cho mẹ Hạ, nói tóm tắt tình hình của Hạ Hề và Phó Nam Cẩm.

Lúc mẹ Hạ cúp máy thở dài một tiếng: "Lão Hạ à, chúng ta đối xử với Hề Hề như thế có phải hơi vô trách nhiệm không?"

Ba Hạ cau mày: "Bây giờ hai người chúng nó đều không còn ký ức, phải ở cùng nhau bồi dưỡng tình cảm. Nếu hai chúng ta tham gia vào, thế nào cũng phải tạm gác lại chuyện hai đứa nó ở chung, đến lúc hai người càng ngày càng xa lạ thì sao?"

"Nhưng Hề Hề đã quên An An, bây giờ giao An An cho hai đứa nó, hai người trẻ không chút kinh nghiệm, có thể chăm sóc tốt An An hay không, hơn nữa bản thân Hề Hề không thích trẻ con...'' Mẹ Hạ vẫn vô cùng lo lắng, bà hiểu rõ tính cách con gái nhất. Lúc học đại học còn nói cả đời sẽ không kết hôn, cho dù kết hôn cũng không muốn ràng buộc, không cần con cái. Bây giờ bất ngờ giao cho cô một đứa trẻ, không phải là lật trời rồi sao.

"Quan hệ huyết thống đúng là kỳ diệu, không có đứa trẻ, sao hai đứa có thể vun đắp tình cảm chứ?"

"Ông nói cũng đúng.'' Mẹ Hạ bị thuyết phục rồi.

Nhưng trên thực tế, ba Hạ còn suy nghĩ sâu xa hơn mẹ Hạ tưởng. Mặc dù Giang Nam không thích nói chuyện, nhưng tính cách ôn hòa. Còn Phó Nam Cẩm thì không giống như vậy, trong ánh mắt mang theo phần sắc lạnh, tính cách âm trầm không thân thiết với ai. Lại che giấu rất tốt, là một người rất khó đoán.

Nếu không phải vì dáng vẻ An An giống anh như đúc, chỉ sợ anh cũng không tin An An là con trai của mình, ông không nhìn thấu người như Phó Nam Cẩm.

Nhưng anh là người do Hề Hề lựa chọn, mấy năm ở chung ông đã coi Giang Nam như con trai ruột. Lần này đánh cược một lần đi, toàn bộ cũng đều vì An An và Hề Hề.

Bên này tất cả mọi người trong nhà đi rồi cũng chỉ còn lại một mình Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm vào phòng đọc sách mở máy tính trên bàn.

Dữ liệu trong tệp máy tính phần lớn là tài liệu công ty, bên trong còn xen lẫn một thư mục đặc biệt, tên của thư mục là 'Tiểu Hạ và An An'.

Phó Nam Cẩm click mở thư mục, bên trong đều là ảnh chụp Hạ Hề và An An, còn có video clip, là chuyển từ điện thoại sang.

Hầu như trong mỗi bức hình cô gái và đứa trẻ đều cười vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên nhìn thấy An An đều sẽ cảm thấy thằng bé rất giống anh. Chiếc mũi, đôi mắt, khuôn mặt đều không khác gì anh, nhưng quan sát cẩn thận ảnh chụp sẽ phát hiện trên mặt An An có một đồng tiền nhỏ. Còn chiếc miệng này rất giống Hạ Hề, khuôn miệng của Hạ Hề rất xinh đẹp, khi không cười khóe miệng cũng hơi cong lên, là nụ cười trời sinh, diện mạo khiến cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.

Phó Nam Cẩm có vẻ đăm chiêu, ba mẹ Hạ Hề đều gọi cô là "Hề Hề". Nếu vậy ngoại trừ tự cô xưng là "Tiểu Hề" thì chỉ có...

"Tiểu Hề.'' Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng đọc lại hai chữ này lần nữa, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.

Sau khi mất trí nhớ, mình lại tùy tiện tìm một cô gái kết hôn rồi sinh con sao?

Phó Nam Cẩm ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại. Nếu bản thân mất trí nhớ, gặp chuyện không thể tránh khỏi. Dựa vào tính cách của anh, liệu có lợi dụng tình cảm của một cô gái để giải quyết vấn đề của mình hay không?

Phó Nam Cẩm cau mày, anh tự nhận mình thông minh thấu đáo, nhưng không thể ra quyết định chuyện nhỏ này.

Phó Nam Cẩm tạm thời gác chuyện này sang một bên, đóng thư mục mở trình duyệt, đánh mấy chữ tai nạn ca-nô.

*

Hạ Hề ở trong nhà hàng hồi lâu, đều hiểu sơ qua những công việc liên quan đến nhà hàng.

Lô Vi là một người rất giàu kinh nghiệm, năng lực làm việc lại mạnh mẽ nhanh chóng, sắp xếp mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp, Hạ Hề rất vừa lòng với Lô Vi.

Hạ Hề khen ngợi Lô Vi vài câu, Lô Vi mỉm cười: "Chuyện này còn phải cảm ơn chị đã dạy giỏi.''

"Tôi à?" Hạ Hề cũng cười, "Cô đề cao tôi quá rồi.'' Tự cô hiểu rõ trên người mình có bao nhiêu khả năng, Lô Vi thông minh có năng lực, cũng không phải do cô đào tạo ra.

Lô Vi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Việc này chúng ta hãy nói sau, dù sao chị cứ yên tâm, em sẽ giúp chị nâng cao vị thế của nhà hàng.''

"Cảm ơn cô.'' Ấn tượng của Hạ Hề với Lô Vi rất tốt, từ sâu trong lòng đã cảm thấy tin tưởng cô ấy.

"Chà, hôm nay quản lý Lô lại làm việc à, hai mươi bốn giờ cô đều không nghỉ ngơi, sao tôi cảm thấy mỗi lần tôi đến đều có thể thấy cô thế?" Một giọng nói lười biếng truyền đến.

Hạ Hề ngẩng đầu, chỉ thấy có vài người đi xuống từ cầu thang tầng hai, người đàn ông đi đầu mặc một bộ tây trang màu xanh cắt may khéo léo, vóc người rất cao, bộ dạng đẹp mắt. Đây vốn là một diện mạo khiến người khác yêu thích, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta lại khiến cô có cảm giác toàn thân phấp phới cánh hoa đào hồng nhạt.

Cô gái đi bên cạnh anh ta vừa khéo Hạ Hề cũng biết, chính là người hôm qua đến bệnh viện thăm Phó Nam Cẩm, Ân Hiểu.

"Chị Hề, anh ta tên là Kiều Văn Ngộ, vẫn luôn làm ăn qua lại với tổng giám đốc Giang của chị. Khoảng thời gian trước, tổng giám đốc Giang và anh ta có đến đây ăn cơm, cô gái bên cạnh ta là Ân Hiểu, là giám đốc thiết kế trong công ty tổng giám đốc Giang.'' Lô Vi nhanh chóng nói bên tai Hạ Hề, sau đó trưng ra vẻ tươi cười tiến ra đón: "Tổng giám đốc Kiều tới khi nào vậy, sao tôi lại không thấy nhỉ, nếu không kiểu gì tôi cũng sẽ đến mời anh vài ly rượu.'' Sau lần trước Kiều Văn Ngộ và tổng giám đốc Giang đến đây ăn cơm, trong khoảng thời gian này thường xuyên đến, đã quen mặt với nhân viên phục vụ trong đại sảnh rồi.

"Vừa rồi tôi còn khen quản lý Lô chuyên nghiệp, còn tưởng hôm nay quản lý Lô nghỉ ngơi chứ.'' Kiều Văn Ngộ đi đến, một tay chống lên quầy thu ngân, "Được rồi, thanh toán.''

"Không cần, bữa ăn hôm nay tổng giám đốc Giang chúng tôi mời.'' Ân Hiểu bước nhanh đi tới, ngăn anh ta lại: "Ở chỗ tổng giám đốc Giang chúng tôi, sao có thể để tổng giám đốc Kiều ngài thanh toán chứ, không phải là khinh thường tổng giám đốc Giang chúng tôi sao?"

Hạ Hề đứng ngay trước quầy thu ngân, Ân Hiểu liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, lại không tiến lên chào hỏi. Không biết là không thấy hay là giả vờ không thấy nữa, chỉ nói với Lô Vi: "Bữa ăn này cứ tính cho công ty.''

"Biết rồi.'' Lô Vi gật đầu.

"Vị này là..." Ánh mắt Kiều Văn Ngộ chuyển từ quầy thu ngân đến người Hạ Hề, "Mới tới..."

"Vị này là Hạ Hề, bà chủ nhà hàng của chúng tôi.'' Không đợi Kiều Văn Ngộ nói câu tiếp theo, đã bị Lô Vi ngắt lời.

"Ồ..." Kiều Văn Ngộ không kiêng nể gì quan sát Hạ Hề từ trên xuống dưới, chậc chậc: "Vẻ ngoài của bà chủ Hạ thật trẻ trung, tôi nghe nói nhà hàng này do vợ của tổng giám đốc Giang mở, nếu vậy vị này chính là cô Giang rồi.''

Tuy Kiều Văn Ngộ khiến người ta cảm thấy lăng nhăng không đáng tin, nhưng còn vô tình làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Hạ Hề gật đầu, chào hỏi anh ta: "Xin chào tổng giám đốc Kiều, tôi là Hạ Hề.''

"Hóa ra thật sự là cô Giang, xin chào, xin chào..." Kiều Văn Ngộ đưa tay ra với Hạ Hề, Hạ Hề lễ phép nắm một chút.

"Giám đốc Ân cũng thật là,cô cũng không giới thiệu một chút Giang phu nhân ở trong này.'' Kiều Văn Ngộ không hài lòng oán trách Ân Hiểu.

"Tổng giám đốc Kiều ngài đang đổ oan cho tôi rồi, vừa rồi tôi thật sự không nhìn thấy chị Giang ở đây.'' Khuôn mặt Ân Hiểu đầy vẻ ân hận, "Thực ngại quá chị dâu, tôi không ngờ hôm nay chị lại đến nhà hàng.''

"Không sao cả, tôi cũng chỉ thuận đường ghé qua xem.'' Hạ Hề nói.

"Đúng rồi, cô Giang, phiền cô chuyển lời đến tổng giám đốc Giang một chút, ngày khác tôi mời hai vợ chồng cô cùng ăn cơm, mời tổng giám đốc Giang vui lòng đến dự.'' Kiều Văn Ngộ nói.

"Khi khác tôi và Giang Nam làm chủ, mời tổng giám đốc Kiều ăn cơm mới phải phép.'' Đương nhiên lời này chỉ là khách sao, cô là một người mất trí nhớ cũng không có mong muốn ăn cơm với anh ta.

"Được, ai mời ai cũng được, khi khác nhất định phải ăn cơm cùng nhau mới là quan trọng nhất.'' Kiều Văn Ngộ đứng thẳng, "Cô Giang có việc, chúng tôi đi trước vậy.''

Ân Hiểu và Kiều Văn Ngộ rời đi, Hạ Hề cũng định rời đi, đã hơn bốn giờ, cô phải đi đón An An tan học.

Hạ Hề thu dọn một chút đang định đi, khi nhìn lên thì thấy Ân Hiểu vừa ra cửa đã trở lại: "Chị dâu, vừa nãy tôi quên mất một chuyện.''

"Chuyện gì?" Ấn tượng của Hạ Hề với Ân Hiểu không được tốt, vì sao không tốt cũng không giải thích được, chính là nhìn cô ta thế nào cũng gai mắt.

Ân Hiểu lấy một chiếc túi nhỏ trong giỏ xách ra đưa cho cô: "Dạ dày tổng giám đốc Giang không tốt, còn không chịu ăn cơm đúng bữa, đây là thuốc dạ dày, phiền chị dâu đưa cho anh ấy.''

Hạ Hề bất chợt cau mày, dạ dày Phó Nam Cẩm không tốt, Ân Hiểu đưa thuốc cho anh ta.

Trong lòng khẽ cười một tiếng, Hạ Hề tiếp nhận chiếc túi: "Cảm ơn giám đốc Ân, tôi nhất định sẽ đưa giúp cô.''

"Được, phải cảm ơn chị dâu rồi.''

"Đừng khách sáo.''

Ân Hiểu thấy trên mặt Hạ Hề không có chút tức giận, càng tin rằng Hạ Hề mất trí nhớ rồi.

Nhưng theo tin tức cô biết được là Hạ Hề và Giang Nam đều mất trí nhớ, như vậy xem ra Hạ Hề có thể thật sự không nhớ rõ. Nhưng ngày hôm qua cô đi gặp Giang Nam, hình như dáng vẻ Giang Nam thật sự không giống người mất trí nhớ.

Cô vốn không tin mấy chuyện vợ chồng cùng mất trí nhớ, bây giờ càng cảm thấy có phần không đoán ra.

Sau khi Hạ Hề rời khỏi nhà hàng bắt taxi đến nhà trẻ của An An.

Lúc cô đến đó nhà trẻ còn chưa tan học, đợi vài phút, thì nhìn thấy có phụ huynh quẹt thẻ vào nhà trẻ.

Giữa trưa khi An An đến, là cô giáo tự mình chờ bên ngoài đưa An An vào, đây là lần đầu tiên Hạ Hề vào nhà trẻ của An An.

Hạ Hề học theo vị phụ huynh lúc nãy, quét chiếc thẻ mẹ Hạ đưa cho cô, sau đó mới có thể đi vào trong nhà trẻ.

Xem như Hạ Hề đến sớm, An An vừa thấy Hạ Hề đã nhảy bật lên phóng ra ngoài: "Mẹ, nửa ngày rồi con không gặp mẹ, con rất nhớ mẹ.'' Hạ Hề suýt nữa bị thằng bé đẩy ngã.

"Mẹ cũng nhớ con.'' Hạ Hề xoa đầu thằng bé, lóng ngóng với một đứa trẻ. Nhưng chỉ mới nửa ngày, cô còn chưa kịp tự do đủ đã khôi phục cuộc sống bà mẹ già rồi, cho nên mới nói thật ra cô không hề nhớ thằng bé.

Ra khỏi nhà trẻ, Hạ Hề dẫn An An về nhà, chỉ cách hai con đường cũng không cần gọi xe, hai người vừa đi dạo vừa về nhà.

"Mẹ, cô giáo nói phải mua bút chì màu.'' An An nắm tay Hạ Hề bước một bước nhảy một bước, Hạ Hề vẫn luôn để mắt đề phòng nó ngã.

"Bút chì màu bán ở đâu?"

"Ở ngay phía trước, con dẫn mẹ đi.'' An An buông tay chạy về phía trước.

"Ấy..." Hạ Hề giật mình vội đuổi theo: "An An con chậm một chút!''

Thật mệt lòng, con gấu con!

Vào siêu thị tất nhiên không chỉ đơn giản là mua bút chì màu như vậy, hai người đi dạo liền vô tình đi vào khu đồ ăn vặt.

Lần này càng không thể cứu vãn nổi.

An An nhìn thấy mẹ trái cầm một túi khoai tây chiên, phải cầm một túi thịt bò khô, bên này một túi xoài khô, bên kia một túi mứt hạnh, rất nhanh đã lấp đầy nửa xe đẩy hàng.

Bỗng chốc An An vui vẻ trở lại, bình thường mẹ và bà ngoại đều không cho nó ăn đồ vặt, hôm nay mẹ lại mua nhiều như vậy, An An cũng bắt đầu lấy những thứ mình thích cho vào xe đẩy hàng.

Hai mẹ con nhanh chóng lấp đầy toàn bộ xe đẩy.

Mang theo hai túi đồ ăn vặt lớn về nhà, Hạ Hề ngồi phịch xuống ghế sofa: "Thật mệt mà..." Một mình bà chủ gia đình đưa con dạo siêu thị, sau đó một mình xách về nhà, ngẫm lại thì cảm thấy xót xa.

Phó Nam Cẩm lật đi lật lại hai cái túi lớn hai người mang về, tất cả đều là đồ ăn vặt, chỉ có một hộp bút chì màu là khác với những thứ còn lại.

Phó Nam Cẩm cau mày, lấy ra cuốn sổ mẹ Hạ để lại đưa cho Hạ Hề: "Mẹ cô nói, An An không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt.''

"Có sao?" Hạ Hề ném cuốn sổ qua một bên: "Tổng giám đốc Giang, hoàn toàn tin sách không bằng không xem sách, đồ ăn vặt được phát minh ra chính là để cho người ta ăn, không ăn vậy siêu thị bán làm gì, anh nói có đúng không?"

"..." Phó Nam Cẩm coi thường lý lẽ sai trái của cô, "Trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt, đây là kiến thức."

"Không được.'' An An vừa nghe thẳng bé không được ăn quà vặt, xách một túi đồ ăn vặt chạy về phía phòng nó.

Phó Nam Cẩm đang muốn đuổi theo, Hạ Hề ở sau lưng lại nói: "Anh đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.''

Phó Nam Cẩm dừng bước nhìn Hạ Hề.

Hạ Hề đưa mắt nhìn lại Phó Nam Cẩm, không nói ngay.

Ở nhà anh đeo một chiếc kính gọng vàng, ánh mắt sau tròng kính vẫn lạnh nhạt, đúng, chính là lạnh nhạt. Từ sau khi Hạ Hề tỉnh lại nhìn thấy anh, hầu như Hạ Hề chưa từng nhìn thấy trên mặt anh có vẻ mặt khác ngoài biểu cảm lạnh nhạt. Thỉnh thoảng sẽ có thay đổi cảm xúc, chỉ trong tích tắc cũng không sống động, nếu không chú ý căn bản sẽ không phát hiện.

Mặc dù biết bản thân mất trí nhớ, nhưng vẫn tuyệt đối duy trì vẻ bình tĩnh và tỉnh táo.

Hạ Hề không thích người sống quá lý trí, cô cảm thấy người sống quá lý trí sẽ rất mệt.

"Hôm nay ở nhà hàng tôi gặp một người tên là Kiều Văn Ngộ, anh ta nói hẹn ngày khác muốn mời anh ăn cơm.'' Hạ Hề kể chuyện xảy ra buổi chiều cho anh nghe.

"Kiều Văn Ngộ?" Phó Nam Cẩm tiến lên một bước, mắt khép hờ, "Cô nói anh ta tên là Kiều Văn Ngộ sao?"

"Đúng... Đúng vậy.'' Hạ Hề rụt người trên sofa, "Sao anh lại kích động như vậy?" Vừa khen anh lý trí, cô đã tự vả mặt mình.

Phó Nam Cẩm đứng thẳng, thu lại cảm xúc trong mắt, khôi phục vẻ lạnh nhạt.

"Không chỉ gặp anh ta, còn gặp Ân Hiểu.'' Hạ Hề đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'Ân Hiểu' sau đó lấy một túi đồ đưa cho anh, "Đây là Ân Hiểu nhờ tôi đưa thuốc đau dạ dày, cô ấy nói anh thường xuyên đau bụng, cho nên cố tình mua thuốc dạ dày cho anh, còn dặn anh sau này nhất định phải ăn cơm đúng bữa.''

Phó Nam Cẩm không nhận lấy túi đồ trong tay Hạ Hề, cũng không nói gì chỉ nhìn Hạ Hề, chờ đợi câu nói tiếp theo của cô.

"Người ta đã quan tâm anh như vậy, anh cũng đừng quá lạnh lùng chứ?"

"Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?" Phó Nam Cẩm mặt không biểu cảm.

Hạ Hề đặt túi thuốc trong tay xuống, ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn Phó Nam Cẩm đứng trước mặt cô: "Tôi cảm thấy có một số việc chúng ta cần phải nói rõ ràng.''

"Ví dụ như?" Phó Nam Cẩm ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn, hai chân bắt chéo, cho dù cánh tay vẫn luôn băng trước ngực, nhưng không có chút làm ảnh hưởng đến khí chất lịch sự nho nhã của anh.

Người khác so với anh, sẽ tức chết đấy!

Hạ Hề kiềm chế lòng mình, nhìn thẳng vào mắt Phó Nam Cẩm: "Sau mấy ngày quan sát và suy nghĩ của tôi, tôi cảm thấy tình cảm giữa chúng ta đã tan vỡ, bằng mặt không bằng lòng rồi.”

"Lý do gì?" Phó Nam Cẩm mặt không đổi sắc, dùng ánh mắt không thể nhìn thấu nhìn cô, không hiểu sao khiến Hạ Hề hơi chột dạ.

Hạ Hề hít một hơi thật sâu, nói với bản thân không được sợ.

"Đầu tiên, anh không phải kiểu tôi thích, đây là một lý do tiên quyết vô cùng quan trọng."

"Đương nhiên, tuy rằng đây là điều kiện đầu tiên vô cùng quan trọng, nhưng tạm thời không thể lấy làm chứng cứ, cho nên không nhắc đến, tiếp theo vào phần chính.'' Hạ Hề cũng không nhìn Phó Nam Cẩm, tự nhiên nói tiếp, cô sợ vừa thấy anh sẽ không nói ra được.

"Thứ nhất." Hạ Hề đưa một ngón tay ra, "Trong di động của tôi không có ảnh chụp của anh, trong nhà cũng không nhiều ảnh chụp của anh, điều này không phù hợp với tình trạng vợ chồng đằm thắm.''

"Thứ hai.'' Hạ Hề đưa thêm một ngón tay, "Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, sao tôi chưa từng đến công ty của anh, người trong công ty anh cũng không ai nhận ra tôi, tôi cảm thấy việc này không hợp lý, chỉ có thể chứng minh anh không thích tôi, cho nên cũng chẳng thèm đưa tôi đến công ty anh.''

"Thứ ba.'' Hạ Hề lại giơ thêm một ngón tay, bĩu môi, "Thông qua hai lần tôi thấy Ân Hiểu, tôi dám khẳng định nói quan hệ giữa hai người các anh không bình thường.

"Thứ tư.'' Hạ Hề lại thêm một ngón tay.

Thế mà vẫn còn điều thứ tư, Phó Nam Cẩm không nhịn được cau mày.

"Tuy rằng điều thứ tư cũng không có gì làm bằng chứng thuyết phục, nhưng tôi vẫn phải nói một chút. Hai người chúng ta cùng lúc mất ký ức quên đi nhau, có thể lúc trước đã hoàn toàn chán ghét lẫn nhau cho nên lựa chọn quên đi..."

"Nói như vậy..." Hai mắt Hạ Hề đột nhiên sáng lên, "Đây cũng không phải không có căn cứ, đây là lý luận có cơ sở khoa học, tiềm thức con người sẽ ảnh hưởng đến ý thức chủ quan.''

Đợi Hạ Hề không nói nữa, Phó Nam Cẩm mới mở miệng nói: "Nói xong chưa?"

Hạ Hề sờ mũi, nhanh chóng liếc mắt nhìn Phó Nam Cẩm một cái, con ngươi sau lớp kính thật lạnh nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì.

"Tạm thời chỉ có nhiêu đó, sau này phát hiện sẽ bổ sung.'' Hạ Hề có cảm giác khó hiểu lúc này Phó Nam Cẩm khiến người khác hơi sợ hãi, không khỏi lui về sau ghế sofa, tìm một cái gối ôm trước ngực.

Phó Nam Cẩm im lặng nửa phút, đưa ra một vấn đề: "Tôi có thể hỏi một câu là cô nói nhiều như vậy là để chứng minh tình cảm vợ chồng chúng ta đã tan vỡ, cho nên cô muốn kết quả thế nào?"

Hạ Hề bị hỏi thì hoang mang, suy nghĩ một lát mới có chút chột dạ nói: "Tôi không muốn kết quả gì cả, chỉ là nói ra sự thật mà thôi.'' Quả thật cô không muốn gì, chỉ là nghĩ sao nói thế mà thôi.

"Cho nên cô gọi suy luận không căn cứ này là sự thật sao?"

"Tôi không suy luận vô căn cứ, tôi có chứng cứ hẳn hoi.'' Đột nhiên Hạ Hề lại mạnh mẽ vùng lên, "Anh nói tôi suy đoán lung tung, vậy anh giải thích tôi nghe xem tôi sai ở đâu?"

"Mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đó của cô, tôi vốn không quan tâm nhưng cô đã nhất định muốn nghe, tôi cũng không khách sáo nữa.''

Không khách sáo á, Hạ Hề nhăn mũi, anh khách sáo khi nào?

"Đầu tiên, tôi cũng không muốn phát biểu ý kiến đối với việc cô thích mẫu người nào. Tôi chỉ muốn nói có rất nhiều cô gái muốn gả cho Cổ Thiên Lạc, cuối cùng người các cô ấy gả đều không phải là Cổ Thiên Lạc.''

Hạ Hề: "..." Đơn giản nhưng hiệu quả như vậy đả kích người ta, Hạ Hề nhớ tới từ ngữ trên mạng - một câu chiến thắng!

"Cô nói đến vấn đề chụp ảnh, trên di động của cô không có ảnh của tôi, cô liền kết luận tình cảm tan vỡ, vậy thì..." Phó Nam Cẩm hất cằm với Hạ Hề, ý bảo cô đi lấy di động của anh trên sofa, "Cô mở điện thoại của tôi xem một chút.''

Hạ Hề không rõ lý do, hoài nghi cầm lấy di động của anh, Hạ Hề còn chưa hỏi mật khẩu là gì, ngón tay vừa chạm vào khóa vân tay, di động đã tự động mở khóa. Hạ Hề chỉ nhìn thoáng qua một chút, lập tức đỏ mặt tai hồng ném di động của Phó Nam Cẩm sang một bên.

Tất cả ảnh trong di động của Phó Nam Cẩm đều là chụp cô, ngay cả An An cũng rất ít, rất nhiều cái đều là selfie, ảnh nền màn hình chính cũng là ảnh chụp cô.

Phó Nam Cẩm nhìn hành động của cô, chân mày cau lại một chút.

"Về điều thứ hai, thứ ba, thứ tư mà cô nói, toàn bộ đều không có bằng chứng xác thực, trả lời cô khiến tôi cảm thấy lãng phí thời gian."

Hạ Hề: "..." Là anh không trả lời được.

Hạ Hề cuộn người trên ghế sofa, đầu gác lên gối ôm, đưa mắt nhìn Phó Nam Cẩm: "Anh nói tôi đang cố gắng chứng minh tình cảm của chúng ta tan vỡ, vậy anh phản bác tôi là đang cố gắng chứng minh vợ chồng chúng ta hạnh phúc sao?"

Phó Nam Cẩm nhìn cô một lát, bất ngờ cười một tiếng.

Hạ Hề nhìn anh đột ngột mỉm cười, có chút tức giận: "Anh cười cái gì?"

Dường như Phó Nam Cẩm đã hết cách với cô, thở dài: "Tôi cũng không muốn chứng minh gì cả, nhưng tôi tin tưởng bằng chứng hợp lý, không có chứng cứ tôi sẽ không nghi ngờ, cũng không thể suy đoán, bởi vì mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là sự thật.''

Hạ Hề cau mày, thật ra cô cũng không biết đến cùng cô muốn chứng minh điều gì. Nhưng từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, bên ngoài cô đều tỏ vẻ không sao, nhưng trong lòng rất không ổn.

Hai mươi năm qua cô chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng thật sự thích một ai. Sơ trung, trung học có cảm tình với nam sinh, lại chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với họ rồi sinh con. Sâu trong lòng cô cũng muốn được một lần yêu đương mãnh liệt, nhưng đột nhiên vừa ngủ dậy cô đã sinh con cho một người đàn ông xa lạ. Mà người đàn ông này không nhớ cô cũng không yêu cô, cảm giác đó không hề dễ chịu, cũng khiến cô vô cùng hoang mang, không biết đường sau này phải đi thế nào đây.

"Sau này phải làm sao bây giờ?" Hạ Hề lẩm bẩm nói: "Cứ mơ hồ như vậy sao?" Cùng một người xa lạ không phải người trong lòng nuôi dưỡng một đứa bé ư?

"Có vài vấn đề không chỉ một chốc là có thể giải quyết, nếu cô muốn ly hôn bắt đầu cuộc sống mới tôi sẽ không để ý.'' Phó Nam Cẩm quan sát cảm xúc thay đổi trên mặt cô, thấy cô đối với việc ly hôn không có phản ứng gì quá lớn, lại bổ sung một câu: "Nhưng tôi phải mang An An đi.''

"Không được.'' Hạ Hề bất ngờ ngồi ngay ngắn, trên mặt tràn đầy sự đề phòng, "An An là con tôi, anh không thể đưa thằng bé đi.'' Tuy rằng ngoài miệng Hạ Hề đều nói không thích trẻ con, nhưng biết đứa trẻ này do cô sinh, cô sẽ có trách nhiệm với nó.

Dường như Phó Nam Cẩm đã sớm đoán được phản ứng của cô, vẻ mặt thản nhiên: "Còn một cách nữa chính là trước khi tìm ra cách xử lý vấn đề, cứ thuận theo tự nhiên.''

Hạ Hề cau mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết đến cùng vì sao cô và anh phải tốn thời gian cãi nhau như vậy.

Phó Nam Cẩm đi đến bên cạnh cô cầm lấy túi thuốc Ân Hiểu nhờ cô mang đến: "Thuận theo tự nhiên chính là hai người chúng ta bây giờ vẫn là quan hệ vợ chồng, còn có một đứa con, cho nên mời cô làm tốt phần việc của bà Giang, tôi cũng sẽ làm tốt công việc của ngài Giang.'' Nói xong, Phó Nam Cẩm ném túi thuốc vào thùng rác.

Hạ Hề nhìn chiếc túi nằm trong thùng rác, đột nhiên có chút hốt hoảng, vừa rồi cô nói nhiều như vậy đến cùng là vì cái gì?

Nhưng sau khi nói xong, lại cảm thấy sự bất an hoang mang trong lòng lúc trước bình ổn hơn rất nhiều. Dù sao thì người không biết đường đi phía trước thế nào, cũng không chỉ có mình cô.

"Mẹ..." An An chạy đến nhét vào miệng Hạ Hề một viên kẹo: "Ngọt không mẹ?"

"Ngọt.'' Hạ Hề ôm lấy An An, đưa tay vò loạn đầu thằng bé: "Đứa trẻ này, cả đời mẹ đều thất bại dưới tay con rồi.''

An An không biết Hạ Hề nói có nghĩa gì, cho rằng Hạ Hề đang chơi với nó, cười ha ha, vừa cười vừa nhào vào lòng ôm cổ Hạ Hề hỏi cô: "Mẹ ơi, mấy ngày nữa là đến ngày quốc tế thiếu nhi, lần trước mẹ và ba nói muốn cùng với con lên sân khấu biểu diễn tiết mục, chúng ta biểu diễn tiết mục gì vậy?"

"Biểu diễn tiết mục sao?" Hạ Hề mở to hai mắt nhìn, "Con nói đùa à?"

"An An không nói đùa, cô giáo nói mỗi bạn nhỏ đều phải biểu diễn một tiết mục cùng với phụ huynh, mẹ không giữ lời..." An An cảm thấy Hạ Hề muốn đổi ý, nhất thời đỏ mắt: "Ba nói nói dối không phải bé ngoan, mẹ lại nói dối.''

"Phó, Nam, Cẩm.'' Hạ Hề chuyển ánh mắt về người đang ngồi bên cạnh rõ ràng cũng đen mặt: "Anh nói đấy à?"

"..." Phó Nam Cẩm cau mày, hiếm khi do dự, "Có lẽ thế.''

Hạ Hề cảm thấy bản thân chiếm chút thượng phong, cố gắng đè nén một chút, nhét Hạ An An vào trong lòng Phó Nam Cẩm: "Không phải anh nói nếu không nói chuyện có căn cứ nhất định anh sẽ không tin sao, anh giải thích với con trai anh cho tốt đi..."

Phó Nam Cẩm: "..."