Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)

Chương 6

Hàn Phỉ làm xong thủ tục xuất viện, đưa Hạ Hề và Phó Nam Cẩm về nhà.

Hạ Hề nhìn thấy 'nhà mới' của mình, vẻ phức tạp thoáng qua trên mặt.

Trong nhà có một bức tường phía trên treo toàn hình chụp Hạ An An, từ lúc mới sinh cho đến bây giờ, cách một tí lại có một tấm, treo kín cả mặt tường.

Trong phòng khách không có bàn trà, trên sàn có trải cho trẻ con tập bò, trong góc phòng có một lều vải trẻ em, còn có một cầu trượt, toàn bộ căn nhà giống như một khu vui chơi thu nhỏ!

"Mẹ..." Hạ Hề nhỏ giọng nói bên tai mẹ Hạ: "Nếu được con muốn về nhà ở với mẹ, con ở đây rất không tiện.''

"Không được, con về nhà ở, ai chăm sóc Tiểu Nam, cánh tay thằng bé bị thương còn chưa lành, nếu con đi rồi nó biết làm sao bây giờ?"

"Mẹ..."

"Đúng rồi, đêm nay dì con ngồi tàu hỏa sáng mai là đến, sẽ ở nhà ta vài ngày, trong nhà cũng không còn phòng cho con ở đâu.''

Hạ Hề: "..." Nói thế nào cũng không cho cô về nhà ở, không cho thì không ở, hừ!

"Hơn nữa, từ nhỏ An An chưa từng rời xa các con quá lâu, mấy ngày nay không thấy hai con, mỗi buổi tối đều không ngủ được, vừa hay bà dì con đến đây, mẹ cũng không rảnh trông thằng bé, con chăm sóc nó đi.''

"Cái gì?" Hạ Hề mở to hai mắt nhìn, không kìm được cao giọng, "Con có phải con gái của mẹ không, con vừa mất trí nhớ, còn chưa kịp thích ứng, mẹ đã ném thằng bé cho con, làm sao con chăm được?"

"Tất nhiên con là con gái của mẹ rồi.'' Mẹ Hạ âu yếm vuốt tóc cô, "Mẹ hiểu rõ con gái của mình, mặc dù từng mất trí nhớ nhưng khả năng học tập cũng rất nhanh, ngay cả việc mua đồ ăn nhanh cũng biết, bao nhiêu người muốn mua đồ ăn bên ngoài đưa vào bệnh viện đều không thành công, chỉ có con gái mất trí nhớ nhà chúng ta là làm được, con nói xem có lợi hại không?"

Mẹ Hạ nói xong liền vào phòng bếp, để lại một mình Hạ Hề bối rối trong phòng.

Hạ Hề nhắc đi nhắc lại trong lòng, đây là mẹ ruột, mẹ ruột, mẹ ruột!!!

Phó Nam Cẩm lại thích ứng rất nhanh, ngồi trên ghế sofa bàn chuyện công việc với Hàn Phỉ.

Hạ Hề thấy Phó Nam Cẩm lấy bản thiết kế Ân Hiểu đưa cho anh để Hàn Phỉ xem, càng cảm thấy người tên Phó Nam Cẩm này rất bí hiểm.

Theo quan sát mấy ngày nay, quả thật Phó Nam Cẩm đã mất trí nhớ, nhưng trình độ thành thạo của anh với công việc ở công ty thì không hề giống một người mất ký ức.

Anh nói năng lực học tập của anh rất mạnh, tạm thời cứ cho là vậy, còn hôm nay khi Ân Hiểu đến?

Anh liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, chẳng lẽ...

Hạ Hề dựa lưng vào vách tường, đôi mắt nheo lại lười biếng nhìn chằm chằm Phó Nam Cẩm, sau cùng thì cô gái tên Ân Hiểu kia nói vốn chưa từng gặp cô ở công ty, chứng tỏ rằng cô không hề đến làm ở công ty Phó Nam Cẩm. Kết hôn nhiều năm như vậy, giám đốc cấp cao trong công ty chồng mình lại không biết vợ sếp, chuyện này có chút khó hiểu. Chỉ có thể giải thích rằng tình cảm đôi bên không tốt, lại nhớ đến hành vi cử chỉ hôm nay của Ân Hiểu, có thể Phó Nam Cẩm và Ân Hiểu đã sớm có quan hệ vụиɠ ŧяộʍ rồi.

Hơn nữa trong điện thoại của cô cũng không có ảnh chụp Phó Nam Cẩm, phần lớn ảnh chụp trong nhà cũng là cô và An An, không có mấy tấm chụp Phó Nam Cẩm. Hạ Hề có lý do để nghi ngờ Phó Nam Cẩm và cô là hôn nhân giao dịch, hoặc là tình cảm sớm đã tan vỡ, sắp ly hôn rồi.

Trong lúc Hạ Hề ngẩn người, Hàn Phỉ đã đứng dậy: "Anh Nam, tôi sẽ báo Ân Hiểu cho nhà máy bắt đầu sản xuất, nhanh chóng xuất xưởng lô hàng này."

"Được.'' Phó Nam Cẩm gật đầu, đột nhiên hơi cau mày: "Cậu có nói với người khác việc tôi bị mất trí nhớ không?"

"Không có.'' Hàn Phỉ vội lắc đầu, "Tôi không nói với ai trong công ty cả, đúng rồi, anh Nam hỏi thế làm tôi nhớ ra, sao Ân Hiểu biết được việc anh bị tai nạn giao thông nhập viện, còn biết anh mất trí nhớ chứ?"

Phó Nam Cẩm gõ ngón trỏ lên đầu gối: "Được rồi, cậu bận thì về trước đi.''

"Vậy tôi đi trước đây anh Nam, đàn chị, tôi đi đây, tạm biệt.'' Hàn Phỉ ôm một đống giấy tờ đi ra ngoài.

"Tạm biệt.'' Hạ Hề vẫy tay với anh ta.

Phó Nam Cẩm ngước mắt vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Hạ Hề, Hạ Hề nhếch cằm lên ra vẻ đăm chiêu nhìn anh.

"Cô muốn nói gì?" Phó Nam Cẩm đứng lên đi đến bàn ăn cầm lấy cốc nước trên bàn, bước về phía bình nước bên cạnh định rót nước.

Cho dù Hạ Hề nhìn anh không thuận mắt, nhưng cũng không đến mức mặc kệ anh, vì thế cầm lấy cốc nước trong tay anh giúp anh rót nước.

Hạ Hề đưa nước cho anh: "Thật ra anh có thể nhận ra Ân Hiểu là vì lúc trước Hàn Phỉ đã đưa toàn bộ tư liệu nhân viên cho anh xem qua, từ lâu anh đã có chuẩn bị ổn thỏa đúng không, cho dù hôm nay ai tới, anh đều có thể nhận ra phải không?"

Phó Nam Cẩm uống một ngụm nước, không khẳng định cũng không phủ nhận.

Hạ Hề chậm rãi lắc đầu: "Phó Nam Cẩm, tôi cảm thấy anh là một người vô cùng khó đoán.'' Nhìn một bức ảnh đã có thể nhận ra người kia chính xác, nhưng lại che giấu rất tốt, tâm tư của Phó Nam Cẩm quá sâu rồi.

Cô có lý do để nghi ngờ hôn nhân trước đây của hai người là do Phó Nam Cẩm bày kế.

Dường như Phó Nam Cẩm đã nhận ra suy nghĩ trong lòng Hạ Hề, hỏi lại cô: "Cô có biết vì sao trong từ điển lại xuất hiện hai cụm từ người thông minh và người bình thường không?"

Hạ Hề: "..." Đang châm biếm cô sao?

Haizz, cô rất thông minh nghe xong có thể hiểu được, thật đúng là người thông minh.

Phó Nam Cẩm đi dạo trong nhà một vòng, toàn bộ căn nhà được trang trí gam màu ấm áp, đâu đâu cũng nhìn thấy đồ chơi trẻ con, trên ban công có rất nhiều hoa cỏ được chăm sóc rất cẩn thận. Trong phòng vệ sinh bày đầy mỹ phẩm phụ nữ, còn có dao cạo râu của đàn ông, ba ly nước súc miệng đặt ngay ngắn gọn gàng bên cạnh nhau.

Hạ Hề cũng không buông tha Phó Nam Cẩm, nhắm mắt theo đuôi sau lưng anh: "Nếu như anh đã nhớ bản thân là ai, anh không định về nhà sao?"

"Cho nên cô muốn đuổi tôi đi à?" Phó Nam Cẩm chợt dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Hạ Hề bị anh nhìn thì giật mình, lùi về sau một bước, trong lòng bắt đầu nói thầm. Mỗi lần hỏi người này vấn đề gì anh chưa từng thẳng thắn trả lời cô, vừa nhìn đã biết anh là người lươn lẹo lăn lộn lâu trong xã hội.

"Tôi không hề nói thế, anh đừng đổ oan cho tôi.'' Đùa à, cho dù cô thật sự nghĩ như vậy, ba mẹ cô cũng không cho phép!

Hạ Hề cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Phó Nam Cẩm đều chết rất nhiều tế bào não, toàn bộ vấn đề cô hỏi đều không nhận được một đáp án hợp lý từ chỗ Phó Nam Cẩm, thật mệt lòng.

Ở cùng người này lâu như thế có bị trầm cảm không?

"Tiểu Nam, Hề Hề, mẹ đã nhét đầy tủ lạnh cho các con, buổi tối mẹ đưa An An qua. Đúng rồi, bây giờ An An đi nhà trẻ, mỗi ngày con đều phải đưa nó đến trường. Nhà trẻ rất gần nhà các con, chỉ cách hai con đường, mẹ đã viết những điều cần chú ý trong sổ, các con nhớ đọc.''

"Cách chăm sóc nấu ăn cho trẻ con.'' Đầu Hạ Hề như phình ra, "Mẹ, không phải chứ, mẹ cảm thấy con gái mẹ có thể làm được việc này sao, mẹ định không quan tâm đến chúng con à?''

"Hai ngày tới ba người các con chịu thiệt rồi, lần này bà dì con đến chủ yếu là để kiểm tra sức khỏe, mẹ phải tiếp đón bà dì con, thật sự không có thời gian chăm sóc các con.''

"Mẹ, ở đây còn một người bị gãy tay, mẹ cảm thấy một mình con chăm sóc hai người họ được không?" Hạ Hề cố tình ăn vạ.

"Hề Hề, mẹ tin con, năng lực thích ứng của con quá mạnh mẽ, mẹ không cần lo lắng, con xem con biết cả mua đồ ăn nhanh cơ mà.''

Hạ Hề: "..."

Có phải cả đời cô cũng không vượt qua được chuyện mua đồ ăn nhanh này không?

Mẹ Hạ nói là làm, trời tối đưa An An sang đây, sau đó bản thân đi trước.

Mấy ngày An An không gặp ba mẹ vô cùng vui vẻ, nhào đến ôm cổ Hạ Hề hôn mấy cái, vừa hôn vừa vui vẻ nói: "Mẹ, An An rất nhớ mẹ.''

Hạ Hề nhìn theo bóng lưng rời đi của mẹ Hạ, khóc không ra nước mắt.

"Ba ơi, tay của ba còn đau không?" Hôn Hạ Hề xong, An An lại áp sát người Phó Nam Cẩm, bàn tay nhỏ bé dịu dàng vuốt ve cánh tay băng bó thạch cao của Phó Nam Cẩm, nhẹ nhàng thổi: "An An thổi thổi sẽ không đau nữa.''

"Không đau.'' Phó Nam Cẩm sờ đầu nó, "Hôm nay đến trường có vui không?"

"Không vui.'' An An dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, có chút tủi thân cúi đầu: "Ba mẹ đều không cần An An nữa.''

Má ơi, giọng nói yếu ớt tủi hờn này, khiến trong lòng Hạ Hề dâng trào sự áy náy.

Không đợi Hạ Hề an ủi thằng bé, Phó Nam Cẩm đã dùng một tay bế An An để nó ngồi lên chân anh: "Ai nói ba mẹ không cần con nữa, không phải đã về nhà rồi sao? Đúng không nào?"

An An lập tức mỉm cười, bò từ trên đùi Phó Nam Cẩm xuống, mở cặp sách ra: "Hôm nay cô giáo dạy vẽ tranh, con vẽ ba mẹ, ba xem.''

An An đưa tranh đến trước mặt Phó Nam Cẩm như đang dâng báu vật, chỉ vào nhân vật phía trên: "Ba xem, đây là An An, đây là ba, đây là mẹ..."

"Giỏi, An An vẽ rất đẹp.'' Phó Nam Cẩm không tiếc lời khen.

Hạ Hề nhìn dáng vẻ hai cha con vui vẻ hòa thuận, trong lòng không khỏi châm chọc, Phó Nam Cẩm hòa nhập thân phận ba này rất nhanh.

Hạ Hề không nhịn được nghiêng đầu nhìn, chà, trẻ con bốn tuổi vẽ tranh còn vẽ giống thật như vậy.

"Lúc nhỏ tôi vẽ tranh cũng rất đẹp.'' Hạ Hề tự khen bản thân.

Phó Nam Cẩm liếc nhìn cô một cái, Hạ Hề nhăn mũi với anh, khẽ hừ một tiếng.

An An ngẩng đầu lên: "Mẹ, con đói bụng."

Đói bụng?

Hạ Hề ngồi xuống ghế sofa, cầm lấy di động: "Nếu được thì đặt chút đồ ăn ngoài, bây giờ đặt đồ ăn rất phát triển, sau này vốn không cần nấu cơm nữa rồi.''

"Mẹ cô nói, không được để An An ăn đồ mua ngoài.'' Phó Nam Cẩm lạnh nhạt nhắc Hạ Hề nhớ đến chuyện trước khi mẹ Hạ đi đã căn dặn nhiều lần.

Vốn dĩ Hạ Hề định xem nhẹ chuyện này, nhưng đã bị Phó Nam Cẩm nhắc nhở, không khỏi trừng mắt liếc anh một cái.

"Đúng vậy, bà ngoại nói không nên ăn đồ mua ngoài, ăn đồ mua ngoài sẽ bị bệnh, An An không muốn ăn đồ bên ngoài, không muốn đi bệnh viện đâu.” Cho tới bây giờ trong lòng An An vẫn sợ hãi việc ba mẹ không nhớ mình trong bệnh viện,.

Hạ Hề: "..."

Người ta nói không trâu bắt chó đi cày chắc là thế này.

Hạ Hề không biết nấu ăn, ba Hạ nói sinh con gái không phải để nấu cơm cho người khác, cho nên ít khi để Hạ Hề nấu cơm.

Hạ Hề nhìn đống nồi niêu xoong chảo trong bếp, đau hết cả đầu, trong nhà có ba người trẻ con không thể làm, còn một người lớn cũng không thể động tay, chỉ còn lại một mình cô, cô không làm thì ai làm?

Hạ Hề mở tủ lạnh xem, đúng như lời mẹ Hạ nói, trong tủ lạnh cái gì cũng có. Hạ Hề suy nghĩ không biết nấu ăn chứ không phải không biết cách làm thức ăn.

Hạ Hề tìm được thịt gà, cắt cà rốt khoai tây chân giò hun khói, cho toàn bộ vào nồi áp suất. Bỏ thêm chút muối và nước tương, cắt hành gừng tỏi bỏ vào, lại tìm hạt hương ngũ vị cũng cho vào. Cô nghĩ gì đó lại thêm chút đường trắng vào bên trong, sau đó đậy kín nắp nồi cắm điện.

Hạ Hề quay người lại, nhìn thấy Phó Nam Cẩm tựa vào cửa bếp nhìn cô, Hạ Hề đỏ mặt: "Anh không trông con, đứng ở đây làm gì?" Nhìn cô mất mặt sao?

Nhưng anh đoán sai rồi, chưa có chuyện gì có thể làm khó được Hạ Hề cô.

"Mẹ cô nói năng lực thích ứng của cô rất mạnh, quả nhiên... Danh bất hư truyền.'' Phó Nam Cẩm không chút để tâm khen ngợi.

Hạ Hề: "..."

"Ha ha.'' Hạ Hề cười lạnh một tiếng: "Phiền phức, người không làm chỉ biết ăn nhanh rời khỏi bếp đi.''

"Cô định chỉ cho An An ăn nồi canh thập cẩm này à?"

"Có cái ăn là may rồi, sao nào, anh còn muốn ăn bữa tiệc mãn hán sao?" Hạ Hề bất mãn nhìn anh.

Phó Nam Cẩm nhìn cô vài giây, trong mắt thoáng qua ý cười, đi vòng qua cô: "Không biết nấu ăn, nhưng biết rửa rau thái rau chứ?"

"Anh biết nấu?" Hạ Hề không tin nhìn anh.

Phó Nam Cẩm một tay rang xào ba món ăn, một đĩa trứng gà sốt cà chua, một đĩa thịt băm xào cà tím, cộng thêm một nồi canh rau xanh to.

Hạ Hề vừa rửa rau lại cắt thịt, còn Phó Nam Cẩm chỉ cần đảo cái muôi, ngay cả dầu muối tương dấm đều do Hạ Hề bỏ vào, làm xong bữa cơm này, Hạ Hề cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Nhưng cũng may nồi canh thập cẩm của cô có hương vị canh gà dù thế nào cũng không thể xem là tệ, sau khi An An ăn xong còn giơ ngón tay cái với Hạ Hề: "Mẹ là số một.''

Vừa rồi Hạ Hề mới bị Phó Nam Cẩm đả kích, sự tự tin đã lập tức trở lại, không khỏi đắc ý nhướng mày với Phó Nam Cẩm, biết xào rau thì sao, không phải cô không học được, mà không muốn học mà thôi.

Ăn uống no say, để lại một đống bát đũa trong phòng bếp, cái này không làm khó được Hạ Hề. Dù ba không bắt cô xuống bếp cũng không cản được mẹ bắt cô rửa bát, cho nên xưa nay đều do Hạ Hề rửa.

Trong phòng khách, Phó Nam Cẩm chơi đồ chơi với An An, nghe trong bếp truyền ra tiếng hát, trong mắt chợt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa.

"An An, trước kia mỗi tối ba đều về nhà ăn cơm sao?" Phó Nam Cẩm cúi đầu nhẹ giọng hỏi An An.

"Đúng ạ, ngày nào ba cũng về ăn cơm.'' An An vô cùng chăm chú lắp ghép lego, cũng không ngẩng đầu: "Ba còn đi đón con tan học ở nhà trẻ, thứ Bảy còn đưa con đến lớp vẽ tranh nữa.''

"Vậy à.'' Phó Nam Cẩm cúi đầu lên tiếng, hóa ra sau khi bản thân mất trí nhớ vẫn là một người ba tốt!

"Ba tốt nhất.'' Trong lúc vội vàng An An ngẩng đầu lên hôn lên mặt Phó Nam Cẩm một cái.

Sự đυ.ng chạm mềm mại, khiến Phó Nam Cẩm nhẹ nở nụ cười hiếm hoi.

Hạ Hề rửa bát xong vừa hát vừa lắc lư cơ thể đi ra, nhìn một lát rồi nói: "Hạ An An, đến giờ con phải đi ngủ rồi, mẹ rất mệt, mẹ cũng phải đi ngủ.''

"Chơi một lát nữa đi, mẹ, con muốn chơi thêm lát nữa.'' An An nhìn Hạ Hề, vẻ mặt cầu xin.

"Nhưng mẹ rất mệt...'' Hạ Hề cong môi, "Mẹ muốn đi ngủ, vậy con chơi đi, mẹ đi ngủ trước được không?"

"Không được, con muốn ngủ cùng với ba mẹ.'' An An lập tức đứng lên, "Mẹ, mẹ tắm rửa cho con đi, con muốn đi ngủ rồi.''

Tắm rửa.

Hạ Hề mở to hai mắt, đang đùa cô à?