Thấm thoắt thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, Tề Tranh Thức đối Bạch Thường Lam vẫn duy trì chuẩn mực "tương kính như tân(*)". Nhưng dư vị trong lòng đang ngày một thay đổi âm thầm lặng lẽ như dòng nước chảy qua khe suối từng ngày ăn mòn đi lớp đá cứng rắn bên ngoài. Thỉnh thoảng Bạch Thường Lam vẫn sẽ trêu chọc cô đôi điều rồi cả hai lại bận tấm tắc với công sự hai bên. Vì sắp tới là hội Hoa Đăng nên hầu như Bạch phủ trên dưới đều rất bận rộn.
(*) Tương kính như tân: kính trọng nhau như khách.
Thức Dược Viện ngày càng rộng mở dược hiệu ở khắp nơi nên hầu như dịp này Tề Tranh Thức cũng rất bận. Thời gian giữa cô và nàng hầu như rút ngắn đi chỉ gặp nhau vào những buổi đêm muộn màng. Tề Tranh Thức mệt mỏi đến mức tẩy rửa xong, ngã lưng lên giường là ngủ mất, cũng chẳng hay nàng làm gì ở kế bên mình. Có thể nói Tề Tranh Thức dành cho Bạch Thường Lam một đặc ân hiếm có mà cô vẫn chưa nhận biết được đó là "sự tin tưởng". Cô tin rằng nàng sẽ không đối với cô làm gì nguy hiểm mặc dù giác quan thứ sáu của một người phụ nữ nói với cô rằng Bạch Thường Lam tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường mà cô có thể chọc đến. Một nhân vật khơi gợi sự tò mò ở người khác nhưng lúc tìm lời giải đáp lại chẳng thể thấy đâu ...
Vì hầu như công vụ ở Thức Dược Viện được giao cho tiểu Lan quản lý cùng với các quản sự và dược đồng được cô bồi dưỡng kĩ càng tỉ mỉ nên Tề Tranh Thức rất an tâm mà nghỉ ngơi dài hạn, nếu có sự vụ quan trọng cô mới ra ngoài giải quyết. Ngày mai cô còn có việc quan trọng phải làm ....
Sáng sớm tinh sương Bạch Thường Lam đã thanh tỉnh, nhíu mi một cái vì bên cạnh bản thân đã không thấy nhân ảnh người kia, giường cũng đã lạnh. Giọng nói hơi khàn khàn vì vừa tỉnh truyền vào tai Bạch Trúc vừa bước vào bưng chậu nước định hầu hạ Bạch Thường Lam thay đổi xiêm y, chải tóc: "Bạch Trúc, cô gia đi đâu?".
Buổi sáng đã lạnh lẽo nghe thêm tông giọng của Bạch Thường Lam làm tiểu Trúc bất giác rùng mình, hơi e ngại trả lời: "Tiểu thư, vừa sáng cô gia đã đến ngoại thành, căn dặn nô tỳ không được đánh thức người". Mi tâm nhíu chặt thoáng dãn ra, trong lòng âm thầm cười lạnh nói: "Hảo hảo Tề Tranh Thức, nàng đúng là không biết điều, tinh nguyên chưa thấy mặt đã chạy khỏi phủ". Nhanh chóng đè nén tâm tình không vui vẻ, tẩy rửa đổi hảo bạch y pha lẫn hoàng sắc ra khỏi phòng tiến đến sảnh đường.
Bạch Tử Đinh vừa thấy Bạch Thường Lam tiến vào chưa để nàng nói được chữ gì đã nhanh chóng đứng lên kéo nàng ngồi trên ghế đối diện mình: "Lam nhi a, ta thấy con không nên làm việc quá nhiều, sự vụ không xong có thể bỏ qua, Bạch gia ta cũng không thiếu chút bạc ấy, hà tất.....". Nhìn nhìn Bạch Thường Lam trầm lặng không lên tiếng rồi lại liên tục thở dài. Phụ thân như hắn đau lòng chết mất.
Không chịu được phụ thân mình thở dài liên tục, lãnh thanh nói: "Phụ thân, người có chuyện muốn nói". Bạch Tử Đinh ha ha cười rồi vui vẻ đáp: "Quả là quý nữ của ta, không ai hiểu ta bằng Lam nhi a". Xong lại nhấp một ngụm trà, chỉnh tư thế nghiêm túc, đôi mắt tinh anh phản phất nhìn thấu hết thảy những thứ quét qua của một thương nhân lâu năm lão luyện.
"Cạch". Tách trà chạm mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy, không gian im lặng đến tiếng châm rơi cũng có thể nghe được bị phá vỡ bởi tiếng nói uy lực nhưng có phần khẩn cầu tha thiết: "Ai u, Lam nhi a, phụ thân ngươi đã già rồi, ta rất muốn ôm tôn tử trước khi nhắm mắt xuôi tay đâu". Ai có ngờ, một lão hồ ly tinh ranh cũng có ngày này, bại bởi một tiểu hồ ly, nhăn nhó cầu xin quý nữ của mình mất mặt như này. Nếu để người khác nhìn thấy chắc cũng không ai dám nhận hắn đây một câu "Bạch lão gia".
Bạch Thường Lam chỉ là nho nhỏ nhướn mi một cái, nhếch nhẹ môi xem như không có gì tao nhã hồi: "Chuyện này.....người phải nói với hiền tế của người, ta thì làm sao có thể tự thân có cho người tôn tử được chứ". Đôi mắt tinh ranh của Bạch Thường Lam đảo qua vài vòng, vuốt ve vành ly trà âm ấm, âm thầm cười nhẹ trong lòng, để ta xem Tề Tranh Thức nàng làm sao đối phó với "nhạc phụ hiền lành" của nàng đây?
Bạch Thường Lam liếc mắt nhìn xem Bạch Tử Đinh ở một bên vừa uống trà vừa trầm ngâm suy nghĩ, như nghĩ ra điều gì thuyết phục, Bạch Tử Đinh cười đến nếp nhăn cũng khẩn đầy mặt, đôi mắt tinh anh loé lên âm mưu chắc cũng chẳng phải quang minh chính đại gì đối với "kẻ đang ở ngoại thành" kia. Ung dung nhìn xem Bạch Tử Đinh cười vui vẻ rời đi, khoé môi kiều tiếu giương giương như đạt thành mục đích thong thả uống vài ngụm "trà".
Cưỡi ngựa băng qua vài toà biệt phủ to lớn ở ngoại thành, Tề Tranh Thức dừng ở một phủ đệ vừa cất công xây dựng không lâu, biển thượng đề "Tề phủ". Từ trong đã có gia nhân ra tiếp đón, là một lão nhân trung niên hoà ái tươi cười trong xiêm y nâu sắc đạm bạc: "Công tử, người đã tới a, ta chờ người đã lâu, vào trong thôi công tử".
Tề Tranh Thức chỉ ứng thanh rồi theo lão quản gia - Tề Phú vào phủ. Đi xung quanh phủ một lần, kiến trúc phủ là do cô tự đề ra, phía trước là chính sảnh, bên phải là Đông Viện dùng để điều chế dược liệu, bên trái là Tây Viện có thư phòng và một số tiểu món "binh khí" tân chế tạo. Phía Bắc là gian phòng dành cho khách nhân có chỗ để trụ qua đêm, đi sâu vào trong xuyên qua lương đình dựng trên nước thơm ngát mùi hương những đoá sen rực rỡ hoà cùng phong cảnh hàng liễu rủ bên hồ là dãy phòng ngủ và nơi tẩy rửa, ra phía sau nữa là vườn hoa đào rực rỡ. Đi sâu một chút giữa vườn anh đào có một ngôi nhà nhỏ xung quanh bao phủ bởi những hàng trúc xanh mướt thẳng lối đẹp đẽ, bên trong là ôn trì quanh năm ấm áp, rất thích hợp thư giãn mùa đông. Thực ra từ khi thành thân với nàng Tề Tranh Thức đã bí mật kêu gọi nhân lực xây một phủ đệ ngoại thành, thứ nhất vì muốn dành riêng cho mình một chỗ thư giãn, thứ hai là nếu có sự vụ quá khuya cô cũng có thể nán chân ở nơi đây tránh quấy rầy lúc Bạch Thường Lam đã nghỉ ngơi.
Đang thất thần nhìn những đoá anh đào lất phất rơi trong gió thoang thoảng hương tươi mát, nhắm mắt lại cảm thụ không gian đặc thù hiếm có khó tìm, bất giác luồn gió lạnh đánh vào người, nhoáng cái "hắt xì", xoa xoa sóng mũi đỏ ửng, lẩm bẩm vài điều, tự dưng sóng lưng phát lạnh, xoa xoa cơ thể nhanh chân bước vào phủ căn dặn Tề Phú vài điều rồi lên ngựa phi về Bạch phủ. Tự dưng lòng cô dâng lên niềm vui vẻ vì sắp nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của nàng, phì cười. Giục ngựa nhanh hơn hướng về phía trước.
Đâu biết rằng.....