Nắng sớm chiếu rọi vào gian phòng sạch sẽ của Tề Tranh Thức, vươn mình thức dậy, thở một hơi mạnh nhanh nhẹn xuống giường vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ thể thao phù hợp, xách lên balô tận hưởng ngày nghỉ hiếm hoi của mình sau một tháng làm việc tại Bệnh viện.Hôm nay cô quyết định đi leo núi, nhìn đỉnh núi cao ngất trước mắt, lấy dụng cụ ra bắt đầu trèo lên trên.
Từng bước, từng bước cẩn trọng, chợt....
Rắc một tiếng.
Trong lòng cô kêu to: "Viên đá nứt".
Nhanh như chớp cô rơi tự do vào không khí, cái lạnh xung quanh làm ý thức mờ nhạt dần, đầu óc quay cuồng, trước khi ngất đi cô thấy một luồng ánh sáng chói lóa. Có cảm giác làm mụ mị đầu óc người ta, hạn chế suy nghĩ.
Đời cô còn chưa từng chửi thề lần nào, chuẩn thanh niên ba tốt nhưng lúc này không nhịn được nữa: "Đúng là vận cức chó mà".
Tề Tranh Thức vốn là một cô gái thông minh, giỏi giang, trẻ tuổi, bác sĩ đi lên từ khó khăn nghịch cảnh của thế giới hiện đại lại vô tình trong lúc leo núi té ngã xuống dưới vực mà xuyên không vào triều đại xa lạ, không có thật trong lịch sử cô từng học. Bản thân vì để sống sót nơi đây đành phải nữ cải nam trang hành y chờ ngày nào đó thần kì lại được trở về nơi mình sống.
Dưới tiếng rao bán nhộn nhịp ở chốn kinh thành phồn hoa tráng lệ, ở đây một tháng vất vả nhờ vào kĩ năng khám chữa bệnh của mình mà mở được một y quán khá lớn gọi Thức Dược Viện. Thì ra bệnh lí cổ đại dễ chữa hơn hiện đại nhiều, chỉ đau bụng, chóng mặt, nhức lưng.... có khi mãn kinh mà người ta coi là bệnh nan y khó chữa, hằng ngày cũng phải có cả trăm người đến xem, dần dần danh tiếng cô được lan ra ngoài. Nơi đây ngọa hổ tàng long, cô rất biết thân biết phận mà điệu thấp để sinh tồn, để có khi ngày nào mình chết cũng không hay.
Hôm nay không biết vì điều chi mà kinh thành náo nhiệt hơn thường ngày. Người người kéo nhau đi về phía thành Bắc, Tề Tranh Thức hơi khó hiểu hỏi tiểu dược đồng của mình - Tề Lan.
Bạch y như ngọc, tuấn mỹ dung nhan Tề Tranh Thức hỏi: "Hôm nay có chuyện gì lại náo nhiệt thế tiểu Lan?".
Vừa nói tiểu Lan vừa ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ: "Thiếu gia, hôm nay là ngày tài nữ kinh thành, con của thương nhân Bạch lão gia, Bạch Thường Lam ném tú cầu chiêu thân".
Tiểu Lan kéo kéo tay áo cô nũng nịu: "Gia, chúng ta đi xem một chút đi, gia...".
Cô thật là bất lực với đứa nhỏ mười sáu tuổi trước mặt, đành tùy theo tiểu Lan kéo đi về phía thành Bắc.
Trên cổng thành Bắc, cũng một thân lam y yểu điệu trong gió, mạng che mặt như ẩn như hiện dung nhan kiều diễm. Da trắng như tuyết, tay cầm quả tú cầu nhìn phía dưới nam nhân già trẻ chật như nêm cối. Cô chỉ đứng phía bên ngoài cho dễ thở, nhìn thôi cô cũng thấy sợ rồi. Vị tiểu thư này đúng là rất được chào đón.
Nhìn nhìn nàng cô cảm thấy có chút quen mắt nhưng không biết đã gặp qua lần nào. Cô nào biết người trên đài ánh mắt dư quang quét về phía cô hiện lên tia sáng kì dị. Thấy đứng đã lâu mà người trên thành vẫn chưa ném tú cầu nên cô định bụng quay về y quán xem sổ sách, nguyên liệu thiếu hụt thì tốt hơn.
Vừa quay lưng đi, tiếng người kêu la chợt bùng nổ, Tề Tranh Thức quay lại xem sao vừa lúc một vật thể lạ bay đến chỗ cô, theo phản xạ tự nhiên mà ôm lấy. Nhìn thứ nằm trong lòng bàn tay mình cô hốt hoảng, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Chưa kịp ú ớ gì gọi tiểu Lan cứu mình đã bị hai hàng gia nhân Bạch phủ thỉnh vào đại sảnh, không kém uy nghiêm nhưng cũng không thiếu bức người.
Tề Tranh Thức cô có tội gì chứ, xui xẻo đến nơi đây còn chưa nói, bây giờ còn bị bắt ở rể nhà người ta.
Trong lòng hò hét sợ hãi: "Ta là nữ nhân đó, ở rể gì chứ!". Bao nhiêu cái ôn nhu của cô ở thế giới trước đều bị lần xuyên không đó làm bay mất cả. Phi thực tế nhưng rất thực tế.