Tôn Chỉ Anh Hùng

Chương 12: Chiến 2

CHƯƠNG 12: Chiến 2

Tiểu Hòa và Ngọc Dung sau khi ẩn náu ở ngoại ô thành phố Thanh Hà thì gặp nhóm người của Mỹ Nhung với hai người thân tính vừa là vệ sĩ vừa là bạn bè từ nhỏ. Họ điều tra được Thành Công đang giam giữ ông Chí An ở tại công ty Phú Mỹ cũng hay xem là Đại Bản doanh của ông Thành Công nơi đó có rất nhiều đàn em và vài nhóm giang hồ cũng ở đó bên ngoài thì có cả võ sư của các môn phái làm theo dõi sẵn sàng chi viện. Tiểu Hoà thở dài, anh ta không thể mượn thế lực của ông Chí An đột nhập vào cũng vô cùng nguy hiểm. Bây giờ cách khả dĩ nhất là tấn công vào biệt thự của ông ta, đúng hơn là đột nhập vào nhà ông ta để bắt ai đó trao đổi. Tiểu Hòa đem ý này nói với Ngọc Dung và Mỹ Dung nhưng anh ta cũng hiểu nơi đó có thể là cái bẫy mà ông Thành Công đang chờ đón bởi một cáo già không thể quên đi điều sơ đẳng như vậy, trong lúc bàn tính thì Tiểu Hoà nhận được cuộc gọi từ quê nhà đó là cậu Hai của anh. Cậu ấy báo rằng mẹ anh bị trúng gió vào hôm trước, hiện tình hình đã đỡ hơn nhưng đang nằm ở bệnh viện địa phương để theo dõi. Tiểu Hòa nghe vậy vô cùng lo lắng, hỏi thăm đã cho mẹ cháu uống trà gừng chưa, trong bệnh viện có đủ ấm không, bởi trúng gió lạnh thì cần ủ ấm và tránh gió. Ông bảo đã có chị 5 mày ở đó chăm sóc rồi, hôm qua sau khi bệnh đã nhờ thầy lang đến hơ ngải cứu, xoa bóp rồi, nhưng muốn bác sĩ theo dõi và dùng thuốc tây y để mau khỏe hơn. Ông trách Tiểu Hòa là bỏ đi để mẹ ở lại không hỏi thăm, rằng con bất hiếu nên mới để mẹ ngày nhớ đêm mong.

- Mẹ mày có mình mày là con mà bệnh đau như vậy mày đang ở xứ nào. Bây giờ mày tính sao là tùy mày....

Nói rồi cậu Hai cúp máy. Tiểu Hòa nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn về ngay lập tức, nhưng chuyện ở đây còn chưa xong không thể bỏ. Bây giờ Tiểu Hòa mới hiểu Ngọc Dung đang lo lắng cho cha nàng đến mức nào. Anh lại nhớ đến lúc đi mẹ đã dặn:

- Con lớn hơn Ngọc Dung....

Đây là trách nhiệm vì những thứ anh gây ra, anh không thể để xảy ra chuyện rồi người khác gánh giúp. Tiểu Hòa sau đó gọi lại cho Cậu 2 nhưng ông không nghe máy, anh ta đành để lại lời nhắn. Vì trách nhiệm giải quyết hậu quả cho quyết định lúc trước nên không thể về lúc này, mong mẹ và cậu thông cảm và tha thứ cho một phần.

Rồi anh ta nắm tay nói với Ngọc Dung:

- Nếu anh có mệnh hệ nào, hãy lo lắng chăm sóc cho mẹ anh. Anh cảm ơn em.

Ngọc Dung gật đầu. Mỹ Nhung nói:

- Anh không được nói thế, anh phải bình an để lo cho bác ấy.

Tiểu Hòa cười khổ:

- Ai biết đâu tương lai. Tôi luôn cố gắng, nhưng còn phụ thuộc vào số phận nữa.

Nói rồi anh ta giao lại Ngọc Dung cho Mỹ Nhung nhờ cô chăm sóc. Anh ta quyết thực hiện kế hoạch bắt cóc để đổi người, dù có là bẫy vẫn phải bước vào. Ngọc Dung biết chuyến đi nguy hiểm nên không đòi theo, Mỹ Nhung gửi 2 cận vệ của mình theo hỗ trợ Tiểu Hòa. Tiểu Hòa chỉ hỏi một câu:

- Tin tưởng bao nhiêu %?

- 100%

Khi đối đầu đấu thủ thì nỗi niềm lớn nhất của võ sĩ là hậu phương. Phía sau phải đảm bảo không bị đâm lén thì mới có thể chuyên tâm lo trước mặt. Trên đường đi, hai cận vệ tạm gọi là X và Y hỏi kế hoạch tác chiến và đưa cho Tiểu Hòa một súng bắn đạn cao su hỗ trợ. Tiểu Hòa chỉ quen đánh cận chiến và có vũ khí riêng nên không thích dùng. Tiểu Hòa chợt hỏi:

- Vậy hai người kia (Ngọc Dung, Mỹ Nhung) có gì phòng thân?

X và Y lắc đầu.

- Chúng tôi mang sang đây 3 bộ súng, chúng đều ở đây.

- Nơi đó an toàn lắm, không sao đâu

Tiểu Hòa cũng lo lo những 3 người họ nguy hiểm hơn hai người kia nhiều, cũng không đủ nhân lực lo nhiều như vậy. Tiểu Hòa chợt nhớ lại một việc, lúc Ngọc Châu về đã nói sẽ điều tra lại việc Phi Long theo dõi Ngọc Dung. Tiểu Hòa liền gọi cho số điện thoại Như Ý. Như Ý nghe Tiểu Hòa gọi thì giật mình, sau đó liền đưa cho Ngọc Châu. Giọng Ngọc Châu vẫn còn tức giận:

- Tôi đã hiểu thằng Long làm gì. Nhưng anh không nên ra tay nặng như thế. Đến bây giờ nó vẫn còn hôn mê, nội tạng đều tổn thương không biết còn tỉnh lại không!

Tiểu Hòa nghe vậy cũng ngạc nhiên:

- Làm gì đến mức ấy, tôi có định gϊếŧ nó đâu.

Ngọc Châu tức giận:

- Anh đến đây mà xem. Tầng 7 phòng 723

Tiểu Hòa buộc miệng nói:

- Được, tôi sẽ đến.

Hai thằng X, Y nghe vậy bịt miệng Tiểu Hòa lại mà không kịp. Cúp máy xong Tiểu Hòa nói:

- Chúng ta đến bệnh viện thôi.

X và Y giật mình:

- Chúng ta đến đó nộp mạng à.

- Giờ đi đến nhà ông ta chắc cũng không có ai. Chỉ có bệnh viện, vì bệnh nhân không thể rời khỏi đó.

Tiểu Hòa để hai người ở ngoài, một mình vào bệnh viện mặc cho sự khuyên can của họ. Bệnh viện vẫn hoạt động như thường, các bác sĩ và nhân viên vẫn khám chữa bệnh cho mọi người, vài phòng lại có vệ sĩ canh cửa nhưng việc ai nấy làm không có vẻ như là họ sẽ chặn bắt Tiểu Hòa. Anh ta vẫn thận trọng đi thang máy lên đến tầng 7 nơi Ngọc Châu nói. Thang máy không một ai, nhưng mở cửa ra đã có một đám người hỗn tạp đứng dài hành lang, có vệ sĩ, có xăm mình bặm trợn, có lạ, có quen. Trong đó có người nói với nhau:

- Sao nó dám lên đây, còn đi một mình nữa.

Đa phần các tay anh chị nhìn hắn như bầy sói đói nhìn một con cừu non lạc mẹ. Tiểu Hòa mở lời:

- Tôi đến tìm chị Châu.

Ngọc Châu trong phòng bệnh bước ra lạnh lùng nhìn Tiểu Hòa một cái nói:

- Vào đây.

Rồi cô ta bước vào phòng, Tiểu Hòa nhớ lại lần Ngọc Châu, hắn và Như Ý đi karaoke lúc đó vui vẻ biết bao. Hắn còn được ngưỡng mộ, tình cảm, nhưng nay đã khác. Tim hắn thắt lại rồi chùng xuống, hắn bước qua hai hàng người vào trong phòng. Trong phòng bệnh vip vô cùng tiện nghi, hắn thấy một người quấn băng khắp người, nơi hở băng thì đang đặt nội khí quản, lọc máu và rất nhiều dây nhợ xung quanh hắn không biết hết. Bên cạnh là rất nhiều thuốc men có bác sĩ trực bên cạnh và một dấu hiệu sự sống là máy đo nhịp tim vẫn đang đập.

Tiểu Hòa nhăn mày, hắn lúc đó tức giận nhưng hắn không mất lí trí,hắn cảm nhận được đã không đánh tận lực, chỉ để xả ra những bức bối thay cho Ngọc Dung. Tiểu Hòa hỏi:

- Đây là Phi Long?

Ngọc Châu nhìn hắn không đáp, chỉ có sự tức giận thêm. Hắn muốn đùa cợt nàng? Ông bác sĩ đang trực đáp:

- Đây là bệnh nhân Đặng Thành Phi Long, vào viện ngày 14 tháng 3.

Tiểu Hòa vội nói:

- Tôi không đánh nó như thế này

- Bây giờ còn không thừa nhận?

Ngọc Châu đã chuyển sang vẻ mặt khinh thường.

- Tôi cứ tưởng cậu là chân chính quân tử...

Bỗng có một thằng băng toàn thân ngồi xe lăn đẩy vào. Vừa thấy Tiểu Hòa hắn đã sợ hãi đẩy xe lui ra chỉ với bọn giang hồ:

- Chính nó. Nó đánh tao với thằng Long với thằng Cường đó. Đánh nó đi bọn bây ơi.

Tiểu Hòa hiểu ra thằng xe lăn chính là thằng cùng phe với Phi Long trong biệt thự hoang.

- Cậu còn gì chối cãi không?!

Ngoài cửa thì bọn giang hồ đã chặn lại, tình hình chuyển xấu. Tiểu Hòa vội cắt ngang:

- Tôi đến đây chỉ muốn xin chị nói với ông ấy thả cha của Ngọc Dung, tôi làm thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.

- Không được, việc này không thể sơ sài như thế.

- Chứ chị muốn thế nào?

- Mọi chuyện rõ ràng, đã lên truyền thông rồi, bây giờ cậu và Dung phải ra trước truyền thông gặp mặt cha tôi. Sau đó tùy cha tôi xử trí rồi mới có thể thả người.

- Tôi không thể để Dung chịu khổ thêm, cô ấy đã khổ nhiều vì tôi.

- Vậy là cậu đã chọn lựa?

- Chị nhất định không cho tôi chọn lựa?

- Vậy thì sao?

- Cho con đường người khác chính là cho mình

- Cậu định bắt tôi?

Tiểu Hòa nói:

- Chắc tôi phải xin lỗi trước.

Nói rồi hắn lướt tới, Ngọc Châu chưa kịp lách sang bên thì hắn đã một tay nắm trên cổ nàng rồi, tay kia nắm ở eo hông. Bọn giang hồ chặn ở cửa liền hò hét ồ ồ lên:

- Chắc bọn tao cũng xin lỗi mày trước.

Nói rồi bọn chúng thằng nào cũng rút ra một cây ba-ton chặn hết cả cửa ra.

Đây là tầng 7, một bên là cửa ra vào, một bên là cửa sổ tầng cao. Ngọc Châu chợt nói:

- Không được làm tổn hại đến em tôi. Nếu cậu đánh hơn được các anh em ở đây, tôi sẽ đi với cậu.

Bọn giang hồ nghe vậy thì mừng rỡ. Bọn nó đã nghe Ngọc Châu đồn thổi lúc còn trên máy bay đi đòi nợ ông Luis, một phần đã GATO vì để con đại gia, cô gái xinh đẹp khen lấy khen để. Ngọc Châu thì nửa muốn bắt Tiểu Hòa cho cha xử trí, một phần lại thương hại nên nhắc cậu ta, nếu cậu ta xin tha, nếu không sẽ phương hại đến Phi Long thêm nữa hay dùng tính mạng Phi Long uy hϊếp thì với cô ta sẽ có 2 cái lợi. 1 là xem Tiểu Hòa là tiểu nhân mà dứt khoát ghét bỏ không còn lưu luyến, 2 là để cho cậu ta đi cũng thoát được 1 kiếp.

Tiểu Hòa nghe vậy thấy cũng có một con đường hẹp. Tiểu Hòa hít một hơi lẩm nhẩm lại bài tâm pháp và 3 câu khẩu quyết xong nói:

- Được, nếu chị dám theo tôi sẽ thử.

Ngọc Châu, đám vệ sĩ và giang hồ giật thót người một cái. Ngọc Châu thì giật mình, bọn vệ sĩ thì sửng sốt, đám giang hồ thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ có vẻ như kèo này ngon hơn cả chuyến đi tấn công ông Luis vì mục tiêu bây giờ đơn độc chỉ có một mình.

Ngọc Châu gượng nói:

- Cậu muốn chết sao?

Tiểu Hòa nói:

- Bất quá thì tôi sẽ là bệnh hữu của nó (Phi Long), chị sẽ hả được cơn giận.

Ngọc Châu nhìn đến em trai, cảm thấy cơn giận nổi lên nên cười nhạt:

- Được lắm, cậu dám chơi thì tôi sợ gì chứ. Xin mời.

Tiểu Hòa cũng buông Ngọc Châu ra, bọn giang hồ cũng lui ra cho Tiểu Hòa bước ra ngoài hành lang rồi bao vây lại. Tiểu Hòa để ý thấy Ngọc Châu ra hiệu cho mấy vệ sĩ mặc đồ vest không tham gia, họ chỉ đứng ngoài nhìn. Một vệ sĩ còn cố ý hỏi:

- Mày chơi hàng gì?

Tiểu Hòa lắc đầu:

- Rồi sẽ biết.

Hành lang khá chật hẹp nên bọn giang hồ chặn 2 đầu, bọn nó cũng thấy lúc Tiểu Hòa bắt Ngọc Châu rất nhanh nhưng cho rằng là gái không có võ sẽ khác, vả lại cũng tin rằng Hòa đánh khá nhưng với đám giang hồ cũng đâu phải tay mơ, lại là số đông. Họ có thể thử hết thằng này đến thằng khác, còn Tiểu Hòa thì không có cơ hội thứ 2.

Cả bọn đều rút baton ra thủ thế không cho Tiểu Hòa chạy đi. Tiểu Hòa thấy họ đứng hơi xa ngoài tầm với liền giả vờ đút tay từ từ vào túi như sắp lấy chó lửa ra. Cả bọn thấy vậy liền tiến lại gần hơn, bởi hàng nóng thì càng xa càng bất lợi, họ chỉ có baton cận chiến. Có thằng bên tay Tiểu Hòa đút vào túi chếch về phía sau thấy vậy liền lao tới quất xuống vai Tiểu Hòa. Chỉ đợi có vậy, Tiểu Hòa cấp tốc lui về sau lưng rồi áp đến bên hông hắn bẻ tay hắn quật về phía mình. Hắn chưa kịp kêu lên thì 2 cây baton của đồng bạn bên phải hắn đã quất tới Hòa. Hòa liền huých gối cho hắn ngã tới 2 cây baton rồi hắn kịp kêu lên thì đã lãnh 3 đòn. May là hắn bị huých ngã nên tới điểm va chạm 2 baton đã hết đà, bị thương không nặng. Rồi Tiểu Hòa nhân lúc hai thằng đánh baton xuống đồng bạn lại lao tới chụp lấy 2 baton kéo về phía mình thật mạnh, hai đồng bạn đang run tay vì đánh phe mình liền vuột tay chới với ngã về trước. Tiểu Hòa chộp 2 baton nhanh tay đỡ lấy 2 baton khác từ phía sau đang đập tới mình, một chân đạp 2 tên chới với bay ra. Phía trước lại có mấy đứa lao vào.....

Sau một hồi tả xung hữu đột, bọn giang hồ đã nằm sàn gần hết. Còn 3 tên cứ đứng thủ thế không dám xông vào, vào thì sợ ăn đòn mà rút lui thì mất mặt nên cứ đứng kế nhau nhìn Tiểu Hòa mà thủ thế. Bọn nằm sàn đang rêи ɾỉ kêu cha gọi mẹ, và chửi Tiểu Hòa thậm tệ. Tiểu Hòa cũng ăn mấy gậy nên dựa tường nín hơi nén đau, không hơi sức đâu nghe mà chửi lại. Ngọc Châu thấy vậy hỏi:

- Còn ai lên nữa không?

Một thằng giang hồ còn đứng thủ thế nói:

- Tại thấy nó mệt nên cho nó nghỉ xả hơi.

Xong hắn lại hất hàm hỏi Tiểu Hòa:

- Mày nghỉ xong chưa mậy.

Tiểu Hòa làm thinh. Hắn lại nói:

- Bọn tôi chờ nó nãy giờ, chúng tôi đều đứng trung bình tấn luôn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Riêng về khoản đứng tấn thì bọn tôi đứng lâu hơn nó.

Hai tên giang hồ đứng bên cạnh liền hùa theo:

- Đúng vậy, đúng vậy.

Ngọc Châu và bọn vệ sĩ cố nhịn cười nói:

- Quả là công phu thâm hậu thế tấn vững vàng như Phú Sĩ Sơn.

Một vệ sĩ nói:

- Mấy ông đứng tấn thắng hắn 3 phần, mà hắn thắng đồng bạn mấy ông mấy chục phần thì chung cuộc hắn vẫn hơn chút đỉnh nhỉ.

Ba tên giang hồ đồng ý.

- Đúng là hắn có hơn một chút

- Chỉ tại bọn tôi lơ là sơ ý để hắn chiếm ưu thế

- Lần này tạm tha cho mày nha mậy, coi chừng lần sau đó.

Nói rồi ba tên dùng tư thế thu công rồi chào Tiểu Hoà một cái, tỏ vẻ dừng trận đấu rút lui về phía bọn vệ sĩ. Ngọc Châu thấy vậy trong lòng cũng khá vừa dạ. Tuy nàng hận Tiểu Hòa đã đánh em nàng, nhưng bọn giang hồ này cũng có hơn gì. Trên chuyến bay đi giải quyết vụ ông Luis, nàng phải đi cùng chuyến để giao thiệp thì bọn chúng thấy nàng là gái chưa chồng lại xinh đẹp nên quen thói ngang tàng trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt thì thô lỗ tán tỉnh, sau lưng thì nói xấu nàng bị les hay có khuyết điểm thầm kín không cho ai thấy, không mặc sεメy....

Vì cha nàng hợp tác, nàng phải nhịn. Nay có người trừng trị chúng, nàng cũng vừa lòng dạ nói:

- Chúng ta là người ngay thẳng, có chơi có chịu. Tôi đã thua, tôi sẽ theo cậu Hòa một chuyến.

Tiểu Hòa nghe vậy không nói gì bước ra thang máy. Ngọc Châu theo sau. Thang máy vừa đóng lại tụt xuống tầng, Tiểu Hòa đã ngã quỵ xuống đất, nước mắt luôn ra. Ngọc Châu giật mình đỡ lấy hỏi:

- Sao vậy? Bị làm sao?

Tiểu Hòa vừa khóc vừa rêи ɾỉ:

- Đau quá.

Hắn đã bị thương vài chỗ, cơn đau lan ra toàn thân như tê dại, tay chân đã mỏi đến rụng rời, không thể nhấc lên để tự xoa bóp cho mình. Hắn gắng gượng bước đi trước mặt các đối thủ, bây giờ đã tận lực. Hắn khóc cũng không đủ hơi khóc lớn. Ngọc Châu không biết làm sao, khi thang máy mở ra vội kêu bác sĩ đến. Bác sĩ muốn đưa lên cấp cứu thì hắn chỉ đòi Morphin. Bác sĩ nghe Ngọc Châu kể là đánh nhau, đánh giá tình hình thì đưa lên xe đẩy, cho hắn hai mũi thuốc tiêm rồi cho một chụp ôxi và đưa ra ngoài. Hai tên vệ sĩ X và Y đã đợi sẵn liền đón họ rời đi.

./.