Hôm sau, Chí An đã đến thành phố Nấm Rơm. Ông đi bằng máy bay trực thăng cá nhân mượn của một đại gia chân đất top 10 Vương quốc. Vì 1 là cuộc họp vội vã vì con gái, 2 là cũng khoe thanh thế, 3 là an toàn hơn vì Hữu Sinh mới bị tấn công.
Ông Thành Công cũng biết đây là đại gia nhất nhì của Vương quốc kế bên cũng hơi chột dạ. Không ngờ một bảo mẫu lại biến thành con đại gia, ông cũng không muốn gây thù chuốc oán với kẻ mạnh như vậy. Nên từ hôm qua đến giờ ông tạm dừng truy bắt 2 đứa kia, chỉ cho người tìm kiếm để theo dõi chờ diễn biến. Biết đâu ông Chí An qua đây lại biến thành cơ hội hợp tác, hay được bồi thường hay có cách chữa trị cho con ông ta.
Ông Thành Công đưa Chí An đến xem con ông ta và hai thằng bạn nó, bọn nó đều bị gãy tay chân què quặt hết, cơ thể bầm dập và nội tạng bị xuất huyết, cũng may còn giữ được tính mạng. Hiện giờ mới có một thằng tỉnh lại. Ông cho người trình bày sơ lược mọi chuyện rằng Tiểu Hòa định bắt cóc Su Hào cháu ông ta đến một biệt thự bỏ hoang để tống tiền, nhưng bị Phi Long và hai thằng bạn phát hiện nên xảy ra đánh nhau. Tiểu Hòa đánh con ông ta ra tàn phế như vậy đến giờ chưa tỉnh lại.
Thật ra lời kể của thằng bạn kia là Ngọc Dung bắt cóc còn Tiểu Hòa tiếp tay. Bọn họ phát hiện Ngọc Dung đang bắt Su Hào nên bắt giữ cô ta thì bị Tiểu Hòa tấn công. Mọi người hỏi Su Hào thì cháu có kể bị nhóm bịt mặt bắt cóc thì tên kia bảo đó là Tiểu Hòa bịt mặt sợ Su Hào nhận ra, rồi bên điều tra tính toán thời gian nhận thấy lúc đó Tiểu Hòa còn chưa về đến thì hắn nói chắc Ngọc Dung có đồng bọn khác nữa, dù sao hắn chỉ đoán chứ không biết được.
Nhưng mà ông Thành Công sau khi biết Ngọc Dung là con đại gia lại nghĩ hay đây là âm mưu của ông Chí An để bắt cóc cháu ông tìm cách chiếm đoạt công ty ông. Ông nhanh chóng gạt đi suy nghĩ đó và nghĩ chỉ còn nước đổ mọi tội lỗi cho Tiểu Hòa thì mới có cơ hội cùng ông Chí An hợp tác, thế là đã sửa câu chuyện tên kia kể thành như vậy.
Ông Chí An thấy tình hình cũng nghiêm trọng thầm thở dài trong lòng. Không phải sợ ông đại gia trước mặt, không phải sợ chạy chữa không cứu được ba thằng nằm kia, cũng không phải vì Ngọc Dung gây ra họa và càng không phải vì Tiểu Hòa đem phiền phức đến ông ta. Chỉ đơn giản là dính đến chuyện rắc rối như vậy thì ông ta phải tự giải quyết mới được. Dù mỗi ngày trôi qua ai cũng có những nỗi lo âu, phiền muộn, canh cánh trong lòng nhưng đối diện một bài toán khó.... Ông ta thở dài một hơi theo thói quen để thải hết trọc khí trong phổi rồi hít sâu lên dây cót tinh thần để sắp xếp các bước giải một bài toán khó.
- Vậy bây giờ ông muốn thế nào?
- Tôi muốn nghe suy nghĩ của ông trước
- Vậy ông nghĩ gì về tôi bây giờ?
- Tôi đang nghĩ chúng ta sẽ nhìn cùng phương hướng hay nhìn về nhau, là hợp tác hay cạnh tranh.
- Ông có đủ khả năng cạnh tranh với tôi?
- Tôi có lợi thế sân nhà.
Lần này ông Chí An đi chỉ mang theo 1 trợ lý , 1 chăm sóc và 5 vệ sĩ. Kể cả nhóm của Hữu Sinh để lại cũng chỉ 30 người. Ông Thành Công tuy không mạnh bằng nhưng tất cả thế mạnh, nhân lực, vật lực đều ở đây.
- Ông định sử dụng vũ lực?
- Đó chỉ là một chiến thuật, một công cụ hỗ trợ.
- Vậy là sẽ có một cuộc thi.
- Mọi thứ tôi đều không bằng ông. Tôi không thể dùng điểm yếu của mình thi đấu với điểm mạnh của ông được.
- Cuộc sống vốn dĩ không công bằng.
- Vậy chơi theo cách của tôi
- Không, theo cách của tôi.
- Tôi sẽ dùng công cụ hỗ trợ.
Ông Thành Công giơ tay lên, vô số vệ sĩ và giang hồ bên ngoài liền tràn vào căn phòng bao vây nhóm ông Chí An. Ông Thành Công biết ông Chí An không dễ đối phó, nếu chưa chuẩn bị chu đáo đã không đến đây, nhưng ông ta rất tò mò muốn biết. Liệu biến số của ông Chí An ở đâu? Ở trên người ông Chí An, ở 7 người cận thân hay ở nhóm người chờ dưới sảnh kia? Họ sẽ dùng bom mang trong mình để tự vệ, hay mang vũ khí bí mật, hay đã liên hệ với các Chủ tịch hành chính để che chở? Ông Thành Công rất muốn biết, mà cách dễ nhất để biết là làm để biết kết quả. Bọn cận thân thấy vậy thì tái mặt nhưng ông Chí An vẫn điềm nhiên, ông vốn đã Nam chinh Bắc chiến nửa đời người, dù bây giờ có thất bại vẫn có thể điềm tĩnh mà nhìn nhận thực tế. Ông ta nhìn quanh đám vệ sĩ và giang hồ đông đúc của ông Thành Công một lượt, từ từ đưa tay vào trong túi áo vest lấy ra một cái gì đó.
Đám 7 cận thân thì che chở xung quanh, còn đám bao vây thì nhìn dính vào tay áo của ông Chí An từ từ rút ra, nhất định là một thứ có thể thay đổi cục diện.... Một vũ khí cực mạnh hay một cái điện thoại để gọi ai đó chăng? Không, là một cái còng, ông Chí An rút ra một còng số 8. Cả bọn kể cả ông Thành Công cũng không hiểu cái còng kia có thể làm được gì? Ông Chí An chợt mỉm cười:
- Tôi thua rồi, ông đã thắng.
Nói rồi ông tự dùng nó còng hai tay mình lại. Tất cả bọn trong phòng sửng sốt, liệu đã xảy ra chuyện gì, họ có bỏ sót chi tiết gì hay không?
-=-=-
Tiểu Hòa đang phụ mẹ cày đám năng và lúa ngay sau hè ở quê, mẹ hắn thì điều khiển máy xới, hắn thì ở đầu máy kéo phụ, theo một đường ngang có 2 sọc mũ.
Sau đó hắn đến nhà người yêu cũ của hắn, hiện tại nhà cô ta phía trước là thị trấn Nhơn Hội, phí sau đã giáp ranh thành phố, hắn giả vờ bước vô nhà, gặp ai đó đeo mắt kính nên vội vàng đi ra rồi vòng ra sau đường thành phố xem số nhà. Khi hắn xuống dốc đá mười mấy bậc quay lại để về thì bị một thằng cơ bắp như Saitama đuổi theo khoác vai. Hắn toát mồ hôi hột nhưng cố tỏ ra bình tĩnh như King bị phát hiện nói dối, liền than rằng hắn ít bạn lắm không phải bạn của gã cơ bắp. Gã cơ bắp nói rằng cũng ít bạn như nhau, rồi đi qua một bãi đất cao ven hồ năng có khách uống nước ngọt.
Đi thẳng đến một quầy bán nước ngọt đơn sơ, anh kia kêu một chai nước ngọt vàng Chiến Mã có hình ngựa đen tung cánh.
Hắn không biết kêu gì nên cũng kêu theo, lại bàn ngồi thì anh ta nhắc tên là Gia Cát Dự lúc xưa bán cũ mì ở hội chợ, nay đã là Kiều bào rồi (Từng đi nước ngoài một thời gian rồi về). Là bạn cũ đến không nhớ nổi, hắn chỉ nhớ mang máng là có gặp anh ta thật. Tiểu Hòa thấy có một nửa cá khô lóc liền cầm lên coi nhớ đến cổng trường, đất cũ Tây Nguyên, ngẫm nghĩ: "Đã từng trồng cây sau này trồng lại sẽ tốt".
Tiểu Hòa giật mình tỉnh dậy, hóa ra là một giấc mơ, hắn xem giờ thì mới gần 2 giờ sáng. Hắn ngồi ngẫm nghĩ rồi chiết tự ra giấy, trên là Âm - Dương Nhất, dưới là vận động. Phải chăng là chữ "đạo"?
Ngọc Dung thấy đèn sáng cũng dụi mắt dậy hỏi:
- Sao anh thức sớm vậy, khó ngủ à?
Tiểu Hòa đang ngẫm nghĩ nên ừ cho qua chuyện. Ngọc Dung chợt nói:
- Em thì mới nằm mơ.
- Mơ thấy Ba mẹ à?
- Không, mơ lạ lắm.
Tiểu Hòa hứng thú:
- Em mơ thế nào, kể anh nghe với.
Ngọc Dung kể:
- Em mơ thấy một hố đen lớn như một tòa nhà, em bay đến tận cửa hố đen ấy nhưng nó không hút em vào. Mà đó giống như một cánh cửa, vì em không mở nên nó không hút vào. Có người bên trong nói vọng ra:
"Có 1 chất đi từ hiện tại đến quá khứ, chất đó vô hình vô vị vô thanh vô sắc, chất đó tên Vô Đạo.
Nhưng đến một thời điểm nào đó, chất đó muốn dừng lại, nó bung tỏa ra xung quanh những sợi dây vô hình nhưng tồn tại gọi là năng lượng, hay là Nghiệp. Còn bản thân nó dừng lại trong không gian đó không trôi về quá khứ nữa, gọi là vật chất.
Nó dừng lại càng lâu thì nghiệp tạo ra càng lớn, bởi vì những sợi dây bung tỏa ra xung quanh sẽ lấy hiện tại của các Vô đạo khác chuyển chúng về quá khứ nhanh hơn. Các Vô đạo khác muốn kháng cự lại sẽ tiếp tục bung tỏa ra xung quanh tiếp tục. Nếu kháng cự lại cái Đạo đã phát ra Nghiệp đến nó thì tạo ra một mối liên kết với nhau gọi là Nghiệp - Quả, hay là Phân tử."
Tiểu Hòa ngơ ngác, sao lại có giấc mơ như vậy? Nhưng anh tin Ngọc Dung vì anh đang chiết tự là chữ Đạo, là quá khứ anh ta đã từng gặp Ngọc Dung trong mơ. Nhưng ý nghĩa chúng là gì?
Chợt có cuộc gọi đến, là số của Mỹ Nhung, cô ta nói:
- Có chuyện lớn rồi, hai bạn xem tivi đi.
Nhà không có tivi nên Mỹ Nhung gửi cho một link trên web xem. Trong đó là cuộc họp báo do Công ty Phú Mỹ của ông Thành Công và Tập đoàn Full-life của ông Chí An ký kết hợp tác thành lập Viện chấn thương chỉnh hình tại tp. Thanh Hà ứng dụng công nghệ tiên tiến MRI 512 lớp để chẩn đoán hình ảnh, siêu âm màu 3D để kiểm tra tắc nghẽn mạch máu toàn thân và phẫu thuật nội soi sắp xương các kiểu ... Nhìn họp báo nhưng ông Chí An có vẻ miễn cưỡng không vui, lại có 2 vệ sĩ đứng sát phía sau như canh giữ. Phỏng vấn ông Thành Công sau họp báo, ông ta nói:
- Chúng tôi cần liên lạc gấp với hai cổ đông lớn là Ngô Ngọc Ánh và Lưu Tây Hòa để hoàn thiện quy trình pháp lý thành lập.
Một thằng băng bó toàn thân chỉ chừa đôi mắt kéo ống kính quay phim vào mặt nó nói:
- Hiện tại viện mới mở chưa có bệnh nhân. Yêu cầu hai đứa bây về để khai trương mở hàng. Trong vòng 2 ngày.....
Nó còn định nói nữa thì đoạn phim bị cắt.
Ngọc Dung và Tiểu Hòa tái mặt. Ngọc Dung nói:
- Sao bọn nó biết ba em chứ? Sao bọn nó bắt được chứ?
- Chuyện bây giờ là chúng ta nên làm gì.
Bây giờ mà họ đến đó chắc chắn sẽ bị bắt, sẽ khổ. Ngay cả cha Ngọc Dung là chỗ dựa của nàng giờ cũng bị bắt. Tiểu Hòa nói:
- Cách tốt nhất bây giờ là liên hệ với Hữu Sinh xem anh ta tính thế nào. Nhờ mối quan hệ của ba em với các cán bộ cao cấp và các tập đoàn khác....
- Việc này do em mà ra, giờ cha bị bắt em sẽ tự cứu ông ấy.
- Nhưng mà....
- Em biết anh không để em đi 1 mình. Nhưng anh còn mẹ già. Ông Thành Công sẽ không làm gì em và cha đâu, ông ta không dám.
Tiểu Hòa nghĩ đến mẹ già, tình hình càng lúc càng dính đến nhiều người, càng khó giải quyết, vốn một mình ông Chí An ngăn cản đã đủ mệt mỏi rồi. Giờ gặp Phi Long và cha hắn nữa, lại còn thế lực mạnh như vậy. Hắn không dám mạo hiểm, nhưng nhờ Hữu Sinh thì việc hắn gây ra hắn không muốn nhờ, lại không thể để Ngọc Dung vì hắn đứng ra giải quyết. Hắn cũng vô kế khả thi...
Cách hiện tại là nhờ bên Mỹ Nhung theo dõi tình hình, rồi hai người về ngoại ô Thanh Hà tạm thời chờ tin tức. Ngọc Dung cũng đồng ý tạm thời như vậy.
-=-=-
Hôm nay thằng Gia Bảo thích giao bả lại đang dụ dỗ nhóm Tử Hồng đi theo trường phái của nó. Nó chỉ dẫn nhóm giang hồ tập bơi để xã stress, để giảm mỡ máu, để ngừa suy giãn tĩnh mạch chân và thoái hóa xương khớp. Nó giảng giải rất chi là có lý nên bọn kia cũng suýt tin theo. May mà giữa chừng có việc đột xuất nên bọn Tử Hồng phải đi, chứ không là bị nó thôi miên rồi. Trước khi đi, Tử Hồng có gửi địa chỉ của cô ta, khi nào cần nó có thể đến tìm.
Việc đột xuất của cô ta chính là vụ Chí An bị bắt cóc. Trên đường đi cô ta nghe báo cáo bây giờ Thành Công rất hận con gái và con rể vô danh của Chí An, rất muốn bắt chúng về xử cho thỏa lòng thỏa dạ. Nghe thế Tử Hồng rất khoan khoái, ý cô muốn khi đánh bọn Phi Long đã đạt được, rồi bọn đàn em đã sắp xếp cho Phi Long hành động nữa - rất đáng được thưởng. Bây giờ nên để hai đứa kia ra mặt để ông Thành Công xử chúng trước mặt Chí An, hay nên ngăn họ ra mặt để lão kia trút hết tức giận lên người lão Chí An? Tử Hồng hơi phân vân. Bởi vì nếu hai đứa kia ra mặt, thì rất có thể thằng rể kia sẽ gánh hết tội vì yêu con kia, mà lão cũng đổ hết cho một thằng vô danh để vừa cứu con gái vừa dẹp được một tên khố rách áo ôm cản trở đường thăng tiến của tập đoàn lão. Nếu hai đứa kia không ra mặt thì liệu Thành Công có dám ra tay, hay xử bằng cách nào khác, sẽ có tuồng hay để xem. Vì vậy phải tìm cách ngăn hai đứa kia lại. Tử Hồng bảo đàn em truy tra xem hai đứa nó đang ở đâu.
Lúc này Hữu Sinh cũng nghe tin, liền nhờ đến mấy đại gia có tiếng ở Vương quốc và bên đó nhờ giúp đỡ liên lạc nhưng đều bị từ chối. Họ nói đây là chuyện hợp tác làm ăn, lão Thành Công đã công khai lên truyền thông sẽ không dám làm tổn hại đến ông Chí An. Hữu Sinh cần ổn định tập đoàn và gia đình cũng không dám lơ là, bỏ đi. Trong khi nội gián vẫn còn trong tổ chức....