Tôn Chỉ Anh Hùng

Chương 8: Bôn

Tử Hồng và ba thằng đệ đang núp ở phía sau biệt thự. Ba thằng đang thay nhau bô bô kể lại mọi chuyện, rằng tên đang cưỡиɠ ɧϊếp Ngọc Dung chính là thiếu gia của công ty đó, nào là bọn chúng biết rõ hắn háo sắc đến mức nào, bọn chúng đã từng gặp hắn theo dõi Ngọc Dung ở siêu thị và thách thức hắn như thế nào. Khi đó Phi Long chỉ dám dõi theo từng bước đi của Ngọc Dung ở xa xa mà không làm được gì, chỉ si mê tương tư đi theo sau như một con cún để nhìn dáng dấp, như một con ếch nhìn lên đàn cò bay trên cao, hay một con đỉa chỉ dám ước một lần đeo chân hạc.

Bọn hắn liền giả vờ đứng gần đó và kể cho nhau một câu chuyện rằng yêu là phải thể hiện, phải chiếm đoạt, rằng tên thứ hai cũng yêu một cô và quyết chiếm đoạt cô ấy về mình, sau đó cô ta đã bỏ cả người yêu để lấy hắn như thế nào. Dù có phải chọn lại hắn cũg làm như vậy, rằng những người không dám làm chỉ là một kẻ nhát gan vô dụng như những con vạc, con chuột hay con muỗi chỉ dám ló mặt ra ngoài vào ban đêm. Rồi ba đứa hắn còn kể rằng khi vào trong nhà đặt điện thoại quay trực tiếp thì đã bỏ thuốc gì vào trong nước uống của Phi Long, bọn hắn bất quá là thử thuốc vì nghe nói rằng thuốc không có tác dụng.

Tử Hồng nghe được loáng thoáng một đoạn có, một đoạn không, trong lòng cũng băn khoăn không biết nên vui hay buồn. Nàng biết lúc này trong nhà đang diễn ra những gì, nàng cảm thấy vừa vui lại vừa khó chịu. Nó cũng là một cách trả thù, nhưng trả thù rồi nàng cũng không thấy thoải mái lắm. Ngọc Dung là con gái của kẻ thù nhưng nàng không có lỗi với Tử Hồng, nàng không biết sau khi trả thù hoàn toàn liệu có thoải mái hơn như thế này hay không, hay lại ngập tràn bâng khuâng, phân vân và khó chịu? Lúc này thì cả bọn nghe thấy tiếng xe máy chạy đến, nàng biết đó là Tiểu Hòa. Tiểu Hòa đến nhìn quanh ngôi nhà một lượt rồi bước vào ngôi nhà, cửa không khóa và hắn đi khuất bên trong. Bọn Tử Hồng cũng theo phía sau đó ở cách một quãng

Tiểu Hòa vào sảnh chính thấy không có ai liền đi lục khắp một lượt, sau đó thấy hai bóng lưng ai đó đang ở trên lầu 2. Tiểu Hòa tiến đến thì hai tên đó vẫn không hay mà đang nhìn vào phía bên trong phòng, nước miếng đang chảy ra dài theo khóe miệng không kịp nuốt xuống. Tiểu Hòa đến sau lưng nhìn vào phía trong liền xô hai thằng sang một bên rồi bước vào.

Lúc này trên giường đang có một đôi trai gái khỏa thân hoàn toàn, nam là Phi Long đang ngồi trên mặt cô gái để cô gái liếʍ bi cho mình, hai tay hắn đang bóp ngực cô gái như nhào bột vừa nhìn rốn nhìn cặp đùi thon dài trắng trẻo của cô gái mà tận hưởng.

Phi Long vừa thấy Tiểu Hòa vào thì đã sợ hãi nhảy vào góc phòng lấy quần áo che hạ bộ mình mà run rẩy, như con chuột ăn vụng thì nhìn thấy con mèo.

Tiểu Hòa nhìn thấy cô gái đúng là Ngọc Dung thì nắm chặt hai tay hỏi:

- Tại sao mày không để Dung yêu mày mà làm như vậy?

Phi Long thấy Tiểu Hòa không lao lên đánh mình cũng bình tĩnh hơn, lại giở giọng thiếu gia ra nói với lính:

- Mày là một thằng ất ơ bá dơ thì làm sao xứng với Dung được, tao mới xứng đáng.

Hai thằng bên ngoài cửa bị xô ngã cũng liền cầm theo hai cây mã tấu chạy vào đứng bên cạnh Phi Long, chúng chính là hai thằng bạn bỏ chạy lúc Phi Long gặp lão già phân trâu. Chúng hùa theo nói:

- Đúng, mày chỉ là một thằng ất ơ bá dơ, đến cả hai thằng đệ cũng không có thì làm sao xứng đáng với người đẹp.

Phi Long có hai thằng đứng hai bên lại càng tự tin nói:

- Mày không có hai thằng đệ mà ngay cả một tấc sắt trên tay cũng không có.

Tiểu Hòa đưa hai bàn tay đang nắm chặt lên trước mặt tự hỏi:

- Tay không tấc sắt ư?

Ngọc Dung tức giận khóc to lên tức tưởi:

- Mấy thằng khốn nạn chó đẻ.

Ý nàng là để nàng bị khỏa thân trước mặt đàn ông, bọn Phi Long vũ nhục nàng, rồi Tiểu Hòa cũng không làm gì giúp nàng còn đứng cãi lý. Tiểu Hòa nhìn đến Ngọc Dung còn bị trói trên giường, thân thể không mảnh vải mà lần đầu tiên nhìn thấy lại trong hoàn cảnh này. Tiểu Hòa không phải không nhớ nhưng có một quy tắc phải tuân thủ.

Tiểu Hòa liền kéo một tấm chăn tung cho xòe ra che thân thể Ngọc Dung lại rồi hỏi:

- Anh xin lỗi em. Chúng nó ...

Ngọc Dung gắt lên:

- Gϊếŧ gϊếŧ hết chúng nó

Tiểu Hòa nhìn lên 3 thằng. Phi Long đã kịp mặc cái quần vào rồi 3 thằng đang lùi dần ra cửa thì Tiểu Hòa nhìn với ánh mắt đầy sát khí làm ba thằng rụt rè đứng lại. Hai thằng hai bên liền mạnh miệng nói:

- Bọn tao có vũ khí còn mày thì không.

- Đúng vậy. Bọn tao có hai cây mã tấu. Có thể chém mày thành 4 khúc.

Tiểu Hòa nghiến răng hỏi:

- Mã tấu? 4 khúc?

Một thằng cầm mã tấu cũng thấy mình nói sai sai liền sửa lại:

- Không, ba khúc

Tiểu Hòa liền bước từ từ đến bọn chúng từng bước một, bọn chúng cảm thấy uy áp, đè đến nặng nề. Phi Long liền rút ở trong bộ đồ ra một cây súng bắn đạn chì chĩa về phía Tiểu Hòa run run, nói:

- Tao còn có súng nữa.

Tiểu Hòa không thèm nói nữa, tay chân, lung cổ, vai eo, đùi gót căng cứng từng mi-li-met cơ rồi lao tới đá văng tay cầm súng của Phi Long lên trời, tay phải chộp cây mã tấu bên phải dạt sang bên phải, lách người sang phải để né đao bên trái rồi đấm mặt thằng bên phải bằng tay trái, sau đó Phi Long liền ăn một gối vào bụng cong người như con tôm luộc lại ăn thêm một chỏ trái vào mặt làm rơi súng xuống đất. Thằng bên trái cũng ăn một đạp văng đao ra khỏi tay rồi cả 3 bị Tiểu Hòa nện vào mặt, vào bụng như con rơi không đẻ. Rất nhanh thì 3 thằng gục xuống đất bất tỉnh, liền bị Tiểu Hòa quỳ gối dần như giã tỏi.

Ngọc Dung thấy thế lại sợ hãi kêu lên:

- Đủ rồi chết người bây giờ, có án mạng bây giờ.

Tiểu Hòa nghe giọng Ngọc Dung cũng dừng lại. Lấy đao chém đứt dây trói rồi quấn chăn như khăn tắm bồng Ngọc Dung ra xe.

Lúc này xe theo dõi Tiểu Hòa cũng theo tới biệt thự, họ chính là 4 vệ sĩ của Thành Công yêu cầu đi theo Tiểu Hòa, bởi Ngọc Dung dẫn cháu ông ta mất tích thì không thể để cả Tiểu Hòa cũng mất tích theo . Thấy Tiểu Hòa ẵm Ngọc Dung bước ra, bốn người vệ sĩ trên xe liền chạy đến hỏi thăm tình hình. Ngọc Dung thấy họ đã cảm thấy sợ hãi, không thân thiện như xưa, chỉ nép vào ngực Tiểu Hòa, Tiểu Hòa không tỏ thái độ gì và nói:

- Có kẻ bị thương bên trong.

Đám vệ sĩ vào trong thì Tiểu Hòa ẵm Ngọc Dung vào xe hơi của bọn họ lái xe rời đi.

Tử Hồng và 3 thằng đệ nhìn thấy Tiểu Hòa bồng Ngọc Dung đi ra thì cảm thấy có chút hảo cảm. Sau đó họ bước vào phòng 3 thằng đang nằm la liệt, quần áo te tua. Thằng nào cũng mặt mũi bầm dập. Ba thằng kia thấy 3 thằng nằm bất tỉnh thì chợt rùng mình, như cảm thấy được đau đớn, Tử Hồng chợt cảm thấy hả hê một chút.

Tử Hồng định đi ra nhưng dừng lại trầm ngâm, hỏi:

- Thằng nào là thiếu gia?

3 thằng đứng bước lại nhìn 3 thằng nằm một chút đều lắc đầu không biết.

- Chị Hồng muốn làm gì?

- Tá đao sát nhân.

- Chị tính gϊếŧ chúng à?

- Không, nhưng mà tụi bây đánh thêm đi, cho bọn nó thừa sống thiếu chết mới được. Nhanh lên.

3 thằng kia bất đắc dĩ phải đánh 3 thằng bất tỉnh một chập nữa đến thân thể không còn chỗ nào không bầm dập, chắc sống cũng thân tàn ma dại. Rồi bọn họ vội rút đi vì bọn 4 tên vệ sĩ đã vào tới nơi. Không lâu sau đó nghe tiếng xe hơi rần rộ chạy đến, là đám người của ông Thành Công.

Tử Hồng đang ngồi trên xe cùng 3 thằng rời xa rừng thông, cô chợt hỏi:

- Lúc nãy có 1 thằng không mặc áo đúng không?

3 thằng gật đầu. Tử Hồng chợt hiểu ra:

- Nó là thiếu gia.

Dù sao họ cũng đánh cả 3 thằng như nhau rồi. Chắc cũng cả năm bọn nó mới đi lại được.

./.

Thành Công đến bệnh viện thì thấy Phi Long đang bị băng bó bột trắng khắp cả người như siêu nhân keo Tân Sơn, hắn còn bất tỉnh và được mấy cô y tá chăm sóc theo dõi chỉ số sinh tồn. Thành Công nghiến răng ken két:

- Đúng là nuôi ong tay áo.

Sau đó quay lưng ra bên ngoài. Hai vị võ sư và hai anh chị giang hồ trong chuyến đi đối phó Luis đang đứng chờ để hỏi thăm tình hình sức khỏe. Ông Thành Công liền trịnh trọng nói:

- Chắc phải nhờ các vị ra tay tương trợ một lần nữa.

Bốn người đồng thanh:

- Chuyện của ông cũng là chuyện của chúng tôi.

Thế là các anh chị giang hồ gọi cho các đàn em của mình tỏa ra khắp các ngã đường để tìm kiếm Tiểu Hòa và Ngọc Dung.

Thành Công lại gọi cho bên tuần tra an ninh để nhờ họ hỗ trợ, sự huy động nguồn lực lớn làm xôn xao cả thành phố. Người dân thì đoán già đoán non rằng họ đang truy bắt một nhóm tội phạm nguy hiểm, người khác lại nói họ đang tập huấn Chống khủng bố, có người lại cho rằng đang điều tra và khởi tố một công ty đa quốc gia có trụ sở chính tại thành phố này,....

Lúc này Ngọc Dung và Tiểu Hòa đã rời khỏi thành phố Thanh Hà, trên đường đi Ngọc Dung cứ dựa vào vai Tiểu Hòa khóc sùi sụt không ngừng. Trong lòng cô đang rất bấn loạn bởi cô không biết phải làm gì tiếp theo, có nên tiếp tục cuộc phiêu lưu cùng Tiểu Hòa hay quay về với cha mẹ. Chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng cô rất khó lựa chọn, cũng không thể lựa chọn được nữa, bởi quyền quyết định không nằm trong tay cô nữa. Liệu Tiểu Hòa có tha thứ cho cô? Dù rằng đó không phải là lỗi của cô. cũng không phải điều cô muốn...

Tiểu Hòa thấy cô cứ khóc thì không tiện hỏi, cũng không biết an ủi như thế nào chỉ để yên cho cô dựa vào mình, trong lòng Tiểu Hòa lúc này cũng phân vân liệu rằng nên tiếp tục cuộc hành trình hay để Ngọc Dung về với cha mẹ? Không phải Tiểu Hòa nghĩ đến những gì Ngọc Dung đã mất, mà là nghĩ cho tương lai của chính cô. Bởi sau khi chuyện này xảy ra nhất định ông Thành Công sẽ không bỏ qua và quay về nhà là cách bảo vệ Ngọc Dung tốt nhất, cha mẹ cô sẽ không bỏ rơi cô. Tiểu Hòa cũng sẽ dễ dàng ứng phó với ông Thành Công hơn, còn về danh tiết, danh dự và phẩm giá của Ngọc Dung thì đối với anh không hề quan trọng. Miễn là cô vẫn một lòng nghĩ đến anh thì anh cũng sẽ nghĩ về cô như vậy, sự an toàn và tốt đẹp cho Ngọc Dung là điều anh muốn lúc này. Tiểu Hòa cuối cùng cũng nghĩ thông suốt và lên tiếng:

- Bây giờ mình có nên quay về không em?

Ngọc Dung nghe vậy thì nghĩ rằng Tiểu Hòa vì việc mình mất đi trong sạch mà muốn rời bỏ. Ngọc Dung liền buông Tiểu Hòa ra, ngồi thẳng trên ghế của mình mà rớt nước mắt nói:

- Được rồi em sẽ quay về

Tiểu Hòa thì cứ nghĩ là cô ấy đã sợ hãi vì chuyện ngày hôm nay, không dám cùng anh phiêu lưu nữa. Anh thấy như vậy cũng tốt nên gật đầu:

- Được rồi. Vậy anh sẽ tìm cách đưa em về

Ngọc Dung lắc đầu:

- Không cần đâu anh hãy để em xuống đây, người của Mỹ Nhung sẽ đến rước.

Tiểu Hòa đang lo lắng việc ông Thành Công sẽ truy đuổi đến nơi nhưng thấy có gì đó sai sai liền nhìn Ngọc Dung:

- Em nói gì lạ vậy? Ở đây còn trong phạm vi thế lực của ông Thành Công. Họ bắt em đi thì sao?

Ngọc Dung vẫn hờ hững nói:

- Bắt được thì đã sao? Ông ta dám làm gì em sao? Mà có muốn làm gì thì cũng liên quan gì anh đâu chứ

Tiểu Hòa nghe vậy ngẩn người:

- Anh định đưa em về để cha mẹ che chở em khỏi thế lực của ông ta chứ đâu có ý gì khác.

Ngọc Dung nói:

- Chứ không phải anh muốn rời bỏ em, muốn chia tay không dính líu đến nhau nữa hay sao?!

Nói đến đó cô lại òa khóc:

- Tôi đã rời bỏ cha mẹ để đi cùng anh đến đây. Bây giờ anh muốn rời bỏ tôi hay sao?!

Tiểu Hòa lúc này mới hiểu những gì Ngọc Dung đang nghĩ, liền kéo cô ấy vào lòng:

- Em đừng xem trọng quá điều đó. Anh chỉ quan tâm sự an toàn của em thôi

Ngọc Dung vừa khóc vừa nói:

- Vậy sao lại muốn bỏ rơi tôi lúc này?

Tiểu Hòa đành phải an ủi:

- Không có không có mà. Nói cho em một bí mật nhé. Thật ra anh cũng không còn trinh tiết nữa, cũng đã bị người ta lấy đi mất rồi....

Ngọc Dung nghe vậy như chạm đến nỗi đau của mình liền tức giận:

- Anh đang đùa cợt tôi đấy à? Anh dừng lại đi. Tôi muốn xuống xe ngay bây giờ.

Nói rồi Ngọc Dung ngồi dậy muốn mở cửa xe. Tiểu Hòa liền kéo cô ta ngã vào lòng và nói:

- Em nghĩ kỹ chưa đó.

Ngọc Dung nói:

- Rồi, tôi sẽ rời đi.

Tiểu Hòa biết mình nói hớ lời nên "đã phóng lao thì đành phải theo lao", liền chốt cửa lại rồi lái xe đi tiếp:

- Vậy em đã quyết định theo anh thì không được hối hận đấy.

Ngọc Dung muốn thoát ra nói:

- Không. Tôi muốn chia tay.

Tiểu Hòa một tay lái xe, một tay ôm chặt cô ta ngã vào lòng mình nói:

- Đâu có dễ như thế, quyền lựa chọn bây giờ không nằm trong tay em nữa.

Nói rồi anh ta hôn vào đôi môi đỏ thắm của cô ấy một nụ hôn sâu và cô ấy cũng đáp ứng lại. Môi ôm môi, lưỡi quấn lưỡi,....

Sau nụ hôn kéo dài cũng chứng tỏ lời anh ta nói rằng không xem việc đó là trọng, bởi khi bước vào ngôi biệt thự bỏ hoang đó thì điều Tiểu Hòa thấy đầu tiên là vị trí của Phi Long và việc làm của Ngọc Dung. Ngọc Dung cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của Tiểu Hòa muốn nói và cô ấy hỏi:

- Anh không xem em đã bị dơ bẩn sao? Thân thể này, đôi môi này đã không còn trong sạch nữa.

Tiểu Hòa lắc đầu. Lúc này một chiếc xe chạy ngược chiều bấm còi inh ỏi. Ngọc Dung và Tiểu Hòa mới giật mình, phát hiện ra từ nãy đến giờ hôn nhau nhưng vẫn lái xe bon bon trên đường. Cũng may nó vẫn chưa đâm vào đâu đó, Ngọc Dung cất tiếng:

- Anh bị điên à? Muốn chết hay sao?

Tiểu Hòa vừa nhìn đường lái xe vừa nói:

- Vậy thì chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Ngọc Dung vừa nằm trong lòng anh ta vừa vỗ vào miệng anh ta:

- Nói điên không à. Không được nói như thế nữa

Tiểu hòa cũng vui vẻ lại nói:

- Tuân lệnh em yêu.