Tôn Chỉ Anh Hùng

Chương 7: Cưỡng

Vài hôm sau khi đã điều tra rõ chuyện Luis phá công ty, Thành Công liền lên kế hoạch qua tận nơi dằn mặt hắn. Khi biết Tiểu Hòa đánh khá như vậy nên cũng gọi theo. Ông Thành Công rủ theo hơn 30 người có anh chị giang hồ, võ sư và cả luật sư đi qua tận nơi. Ông đã nhờ bên đó một sếp về hưu để phối hợp nói chuyện, dự định là đòi tiền bồi thường và cũng để cho tên Luis không dám quấy phá nữa. Vì đông người nên họ dự định đặt vé bay giá rẻ. Hai vị võ sư và anh chị là khách mời sẽ đi với Thành Công ở hàng ghế Vip, còn các bảo vệ và đàn em sẽ đi cùng Ngọc Châu ở chuyến giá rẻ.

Cách Thành Công sắp xếp là để không mất lòng mọi người. Ngọc Châu tuổi trẻ sẽ chịu khó tốt hơn ông, ngồi máy bay giá rẻ ổn hơn, ông sẽ tiếp mấy vị kia nhờ cậy sau này.

Tuyến giá rẻ thì đi và về chỉ có 3 chuyến 1 tuần, nhóm Ngọc Châu và bảo vệ sẽ đi trước và về sau nhóm Thành Công. Tổng cộng là 5 ngày.

Tiểu Hòa cảm thấy đi cũng không có vấn đề gì, chỉ cần thủ sẵn một ít thứ phòng thân là được. Ngọc Dung lại lo Phi Long sẽ trêu ghẹo tán tỉnh mình, nhưng nghĩ cũng còn bà chủ và các bảo vệ khác chắc hắn cũng không dám làm càn. Điều này lại không tiện nói cho Tiểu Hòa phân tâm.

Nhóm bảo vệ được đi thì rất hào hứng chuẩn bị đồ đạc bởi khá lâu họ mới được đi theo ra nước ngoài. Theo đánh giá của họ thì rủi ro đánh nhau sẽ không lớn, và thời gian 3 ngày ở đó là khá rộng rãi để có một chuyến đi chơi vui vẻ: ăn hải sản, tắm biển và tham gia các lễ hội hoành tráng đầy màu sắc….

Chuyến đi khá suôn sẻ qua đó ông Luis vốn chỉ là một tên mưu sĩ, sau khi bị thanh thế của ông Thành Công dọa đã đồng ý đền bù bồi thường và hứa hợp tác lâu dài. Còn viện lý do làm ăn liên kết cho ông Thành Công mở rộng hợp tác, để tăng tình hữu nghị của hai quốc gia cũng là một chuyện tốt. Trong khi đó ở nhà Phi Long đã viện cớ lâu về thăm nhà ngoại mà đưa vợ và con sơ sinh của hắn về nhà ngoại để ông bà biết mặt cháu. Còn hắn ở lại nhà tán tỉnh Ngọc Dung những ngày sau đó. Hắn rủ Ngọc Dung đi xem phim 3D đang hot vào thời điểm đó rồi đi vòng đu quay 360 độ, đi đến những nơi sang trọng vui chơi mà hắn biết. Nhưng một là Ngọc Dung đang yêu Tiểu Hòa, đã có đối tượng trong lòng, không bị hắn tán tỉnh. Sau nữa, cô cũng là một tiểu thư đã từng đi chơi qua những nơi vui vẻ và nhộn nhịp nhất ở vương quốc của cô, nên cũng không lạ gì, không bị hấp dẫn cho lắm. Ngọc Dung chỉ nghĩ đơn thuần rằng "chó sủa là chó không cắn", hắn dẫn nàng đi chơi để tán tỉnh, muốn nàng đồng ý chứ không phải là ép buộc. Chỉ cần Tiểu Hòa về thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Hôm sau nữa, Ngọc Dung không đi với Phi Long vì con của Phi Long muốn Ngọc Dung chở đi chơi. Vì các vệ sĩ bảo vệ ở nhà đã đi gần hết nên Ngọc Dung đành chở nhóc đi.

Phi Long lấy vợ được 3 năm, có con với vợ được hai mặt con cả trai lẫn gái, thằng nhóc này tên Su Hào nay được 5 tuổi, còn bé nhỏ mới sinh là gái tên Su Kem. Phong tục truyền thống của nhà họ là hay đặt tên con xấu xấu sẽ nhẹ bóng vía - dễ nuôi, vì những thứ "không sạch sẽ" hay bám vào những thứ đẹp đẽ. Tên hai nhóc xấu ở chỗ Su Hào là sao-hù, còn Su Kem là .... À mà thôi.

Hôm nay nhóc đòi Ngọc Dung đi chơi từ sáng đến xế chiều khi mặt trời ngả bóng về Tây mới chịu về, làm cô nàng cũng bơ phờ chỉ muốn về nhà đánh một giấc. Khi rời khỏi công viên giải trí chuẩn bị lấy ô tô về thì giống như có ai theo dõi từ phía xa, Ngọc Dung cũng không để ý lắm. Khi lên ô tô chuẩn bị đi thì có hai đối tượng bịt mặt đã núp sẵn trong ô tô, một tên chĩa cây súng vào lưng yêu cầu đưa tiền. Ngọc Dung liền ôm bé Su Hào luôn miệng nói "Chúng tôi có rất ít tiền đừng làm hại chúng tôi, chúng tôi không thấy mặt các ông". Lúc này, Ngọc Dung cũng để ý rằng hai tên bịt mặt chỉ chừa mỗi hai con mắt diều hâu sâu hoắm. Hai tên lấy được một ít tiền mặt xong cảm thấy chưa đủ, liền đòi đồng hồ Ngọc Dung đeo trên tay rồi sau đó yêu cầu đưa điện thoại. Ngọc Dung ngoan ngoãn làm theo. Bé Su Hào sợ hãi khóc ré lên, bọn chúng liền yêu cầu Ngọc Dung lái xe ra khỏi nơi đó rời đi. Trên đường đi, Ngọc Dung liên tục yêu cầu chúng cho mình và nhóc Su Hào xuống xe nhưng chúng quát mắng và yêu cầu lái xe. Ngọc Dung nói:

- Các ông có thể lấy cả chiếc xe. Hãy cho chúng tôi rời đi.

Một tên cười rộ:

- Biển số xe rõ ràng như thế ai thèm lấy.

Nói rồi chúng bắt trói và bịt mắt cả hai nạn nhân rồi lái xe theo vòng vèo một đoạn rẽ vào một ngôi nhà ở ngoại ô xa khu dân cư. Ngọc Dung càng lúc càng thấy không đúng nhưng cũng không chống cự được. Lúc này trong nhà liền có một kẻ bịt mặt khác mở cổng, tạm gọi tên trên xe là cướp A và cướp B, tên mở cổng là cướp C. Ngọc Dung ngờ ngợ hiểu rằng bọn chúng định bắt cóc Su Hào tống tiền ông Thành Công. Đây là một vụ bắt cóc có mục đích rõ ràng chứ không phải cướp đơn thuần. Sau đó cô ta bị tách riêng nhóc Su Hào và bị bắt trói lại. Tiếng khóc của nhóc Su Hào xa dần. Tâm tư Ngọc Dung trầm xuống, vô kế khả thi chỉ đành luôn miệng xin xỏ mấy tên cướp đừng làm hại cô và nhóc.

Lúc này bọn ông Thành Công đã ký kết xong văn kiện hợp tác với ông Luis. Tiểu Hòa đang ở bên nước ngoài vui chơi với đám vệ sĩ ông Thành Công và các đàn em. Khi liên lạc với Ngọc Dung thì không được, sau đó liền hỏi vệ sĩ trong nhà thì nghe nói Ngọc Dung đưa nhóc Su Hào đi chơi chưa thấy về, sau đó bên họ cũng liên lạc nhưng không được. Tiểu Hòa lên báo cáo lại với ông Thành Công. Ông Thành Công cũng lo lắng cho cháu mình nên nhờ người ở nhà tìm kiếm. Thấy Tiểu Hòa nôn nóng cho bồ mình thì bọn vệ sĩ cho rằng anh ta đã quá lo, có lẽ họ đi đâu đó và sẽ liên lạc được sau đó thôi. Hoặc họ đi thám hiểm Hầm Băng đang hót trong Thành phố, hầm băng sâu dưới mặt đất 10m nên không thể liên lạc thôi. Với họ thì ngày xưa cũng lo cho bồ họ lắm, nhưng khi lấy nhau về thì trăm tính xấu lộ ra bản chất, bây giờ đến cả nhìn mặt nhau cũng là một sự cố gắng. Thành Công hiểu tâm lý tuổi trẻ, ông ta già không còn nông nỗi như đám trẻ nên quyết định ưu tiên cho về cùng chuyến với mình, còn đám vệ sĩ phải hai ngày sau mới về chuyến sau.

./.

Lúc này cô gái mặc áo đỏ đang ngồi ở một quán cà phê cũng tên Đỏ Coffee ở ven khu cầu Quan nổi tiếng nhiều hàng ăn náo nhiệt. Cô đang nhâm nhi ly cà phê đắng sâu trong lòng ta, người bước đi chia đôi tình ta... À nhầm bài hát, cô ta không yêu, cũng chẳng thất tình mà uống cà phê chỉ để đợi người. Lát sau có một tên nhuộm tóc 7 màu ánh kim và cố ý mặc áo 3 lỗ để người ta dễ thấy trổ đầy hai bên vai và cánh tay bước vào. Hắn ta đeo khuyên tai, khi đi thì ra vẻ khệnh khạng để mọi người trong quán biết hắn là giang hồ thứ thiệt. Hắn đến đối diện cô gái áo đỏ và ngồi nghiêng 1 bên dang chân ra nghênh ngang để người ta nhìn thấy đôi dép Lào mới mua màu vàng óng như ...phân chuột. Cô gái áo đỏ hơi ngước mắt nhìn hắn:

- Ngon vậy ta.

- Thưa chị Hồng.

Cả đám khách trong quán đang chú ý tập trung suýt bật ngửa vì giọng của hắn nghe the thé như dế kêu, không hề tương xứng với vẻ ngoài ngầu đét như dân anh chị. Hắn nói tiếp:

- Em đã theo anh Minh Tiến thực tập đủ 3 năm nên giờ không còn là giang hồ tập sự nữa mà thăng hạng lên là thợ giang hồ chính cống đây.

- Ừ. Rồi con ả đó ra sao?

Hắn đang dương dương tự đắc, người tên chị Hồng liền gạt đi hỏi vào việc chính, tên đó liền ghé miệng sát tai báo cáo. Người tên chị Hồng gật gật đầu. Sau đó Hồng liền theo tên đó rời khỏi Đỏ Coffee.

.

Lúc này, Ngọc Dung bị bịt mắt dẫn dắt đến một phòng ngủ đơn giản, giống như mới được sửa chữa gần đây. Hai thằng bịt mặt liền đè nàng xuống giường và trói vào góc giường. Nàng van xin họ tha cho mình và giãy dụa. Một thằng vừa trói vừa nói:

- Ngoan ngoãn nghe lời bọn tao nếu không muốn bị ăn đòn. Bất quá bọn tao sẽ làm nhẹ nhàng thôi

Nghe vậy Ngọc Dung càng sợ hãi và chống cự nhiều hơn, nàng kéo khăn bịt mắt ra muốn chạy nhưng bị một thằng đè lên bụng rồi hắn ra dấu hiệu gì đó với tên kia, tên kia tát cho một cái và bảo rằng:

- Mày xinh đẹp mơn mởn thế này thì ngoan ngoãn nghe lời lão gia. Nếu không tao sẽ rạch nát mặt mày

Ngọc Dung nghe vậy lại càng sợ hãi và khóc rống lên. Hai thằng ngẩn người nhìn nhau, thằng câm lại ra dấu hiệu chỉ dẫn, thằng kia lại nói:

- Mày không im ngay tao sẽ đánh thằng nhóc kia, mày càng khóc to thì tao càng đánh nhiều hơn. Mày có tin tao gϊếŧ chết nó không?

Ngọc Dung vốn tính thương trẻ nên nghe vậy cũng cảm thấy vừa sợ hãi vừa tức giận không dám khóc to nữa chỉ rấm rứt trong lòng, cũng không dám chống cự nhiều. Thế là Ngọc Dung bị trói vào trên giường. Sau đó hắn đến bên cạnh vỗ vỗ vào khuôn mặt nàng nói vào bên tai:

- Nên nhớ thằng nhóc con nằm trong tay tao khôn hồn thì ngoan ngoãn đừng làm điều gì ngu ngốc dại dột.

Nói rồi hắn bước ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.

-=-=-

Khi cô gái áo đỏ tên Hồng và thằng đệ đến nơi ngôi nhà hoang thì đã có hai người mặc đồ đen bịt mặt đợi sẵn gần đó đang giám sát động tĩnh của ngôi nhà. Hai thằng đó thấy hai người Hồng liền cởi mũ đen che mặt rồi tiến lại để báo cáo, nhưng một trong hai vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Rõ ràng là Tử Hồng thì phải mặc đồ vừa đỏ vừa tím, sao lại cứ mỗi màu đỏ thế nhỉ? Màu tím đâu? À hay là mặc màu đỏ bên ngoài còn màu tím thì bên trong....

Hắn đang vừa lẩm bẩm vừa tưởng tượng thì thằng bên cạnh hắn đã gõ đầu bốp bốp:

- Mi điên à không sợ anh Vĩnh Khang cho vào vali à?

Từ đây ta biết được cô gái áo đỏ này tên là Tử Hồng, còn một anh đại ca nữa tên là Vĩnh Khang. Thằng đệ đi chung với Tử Hồng tạm gọi thằng thứ nhất, thằng tưởng tượng Tử Hồng mặc màu tím là thằng thứ hai và thằng đánh lên đầu hắn là thằng thứ ba. Thằng thứ ba liền cười hề hề rồi vừa tiến đến vừa khen nịnh cô chủ rằng:

- Chị Hồng đi đâu cũng rực rỡ nổi bật chiếu rọi khắp cả vùng trời, như ánh thái dương buổi bình minh xua tan đêm tối trong lòng đám tiểu đệ làm tụi em luôn luôn kính ngưỡng ngước mắt trông theo mà không dám nhìn thẳng. Chỉ mong sao ngày ngày được nhìn thấy tôn nhan là đã mãn nguyện lắm rồi, dù phục vụ suốt đời làm trâu ngựa cho chị và anh Vĩnh Khang thì tụi em cũng không kêu ca nữa lời....

Tử Hồng vẫn lạnh lùng ngắt lời:

- Thôi đủ rồi đừng có lẻo mép. Hãy báo cáo chuyện ở đây đi

Thằng thứ ba sau khi nói một thôi một hồi còn đang hít hà để thở lấy lại hơi nên thằng thứ hai báo cáo:

- Có vẻ bọn chúng bắt cóc không phải để tống tiền mà đang dùng đứa trẻ để đe dọa con ả phục vụ mình.

- Ý bọn mày phục vụ là như gái gọi đấy hả?

Bọn đó gật đầu rồi đưa một cái điện thoại cảm ứng nhỏ nhắn, nhìn thấy rõ cảnh bên trong là bên trong khu nhà đang được quay lại và phát trực tiếp cho cả bọn nhìn. Tử Hồng hỏi:

- Sao bọn bây quay trực tiếp được?

Thằng thứ ba bảo:

- Tụi em đặt một điện thoại ở trong kia gọi video trực tiếp ra.

Thằng thứ nhất ngạc nhiên:

- Bọn bay vào trong đó rồi à

Thằng thứ hai vỗ ngực khoe:

- Đúng vậy tụi em đã vào sát bên bọn hắn để đặt camera này

- Vậy bọn chúng không phát hiện ra?

Thằng thứ nhất cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thằng thứ hai liền đắc chí:

- Tụi em cũng trùm đầu giống bọn chúng vậy.

- Bọn chúng không hỏi gì bọn bây à?

- Bọn chúng có đứa bị câm nên chỉ làm dấu hiệu chứ không hỏi

Tử Hồng liền khoác tay cho bọn chúng im lặng để xem diễn biến trong điện thoại. Lúc này trong phòng có hai người. Một gã mặc đồ đen đeo bịt mặt đen giống hai thằng đệ của Tử Hồng và một cô gái mặc váy dài màu nhạt thanh lịch đang bị trói trên giường, mỗi tay chân cô bị kéo căng ra vào một góc giường, mắt bị che bằng khăn đen là Ngọc Dung.

Gã mặc đồ đen kia đang sờ soạng khắp người Ngọc Dung từ đôi chân trần lên đến gối đến đùi qua lớp váy dài không che nổi đường cong da thịt rồi vuốt ve đến đâu hắn hôn hít đến đó. Ngọc Dung giãy dụa né tránh nhưng không thể, vì tay chân nàng đã bị cột chặt chẽ vào 4 góc giường, phạm vi hoạt động là rất hạn chế. Rồi hắn chạm đến bụng nàng, vuốt ve gò ngực nàng rồi cả đồi vệ nữ, môi hắn lại hôn khắp nơi, nàng càng giãy dụa thì hắn càng chà xát và nắm bóp thô bạo làm nàng đau đớn nước mắt trào ra thấm ướt tấm khăn bịt mắt.

Lúc này Ngọc Dung vô cùng lo lắng, cô ấy chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này. Cô đã luôn được cha mẹ lo lắng, chăm sóc chu đáo, luôn được sống trong điều kiện tốt nhất. Dù hoàn cảnh có khó khăn gian khổ, cô ấy không sợ vì có Tiểu Hòa bên cạnh cô ấy, và lúc bệnh đau như năm trước cô ấy cũng không sợ vì lúc đó cô chưa gặp được người mình thương. Còn bây giờ cô đã có Tiểu Hòa, nhưng cũng chính vì vậy cô càng sợ hãi..... Một đất nước mà chế độ quân chủ vẫn còn chi phối mạnh mẽ trong đời sống, chế độ đa thê như một lẽ thường, phụ nữ vốn đã bị xem rẻ hơn đàn ông một bậc. Chỉ có trong trắng trinh tiết, phẩm giá vốn đã rẻ của họ, nếu bây giờ cô ấy mất đi nó thì liệu Tiểu Hòa sẽ xem cô ấy bằng ánh mắt nào? Và cho dù Tiểu Hòa có dễ dãi đi nữa thì còn xã hội và mọi người có thể tha thứ cho cô ấy được sao? Càng nghĩ Ngọc Dung càng cảm thấy hoang mang. Nhưng còn Su Hào, nó vốn không có lỗi gì, bất quá chỉ bị bắt đòi tiền chuộc. Nếu có mệnh hệ gì thì thằng nhóc sẽ đau đớn biết chừng nào, rồi gia đình nó cũng thế. Ngọc Dung đành nhắm mắt để hắn tự do giày vò cơ thể mình.

Rồi tên bịt mặt hôn hít lên khắp mặt nàng, đồng thời kéo dần chiếc váy lên cao, vuốt ve lên da thịt trần trụi dần hiện ra của nàng. Hắn chạm đến đâu nàng rùng mình đến đó, kể cả Tiểu Hòa cũng chưa từng chạm đến đó, đây lại là bàn tay của kẻ cướp. Một tên hϊếp da^ʍ cướp sắc bệnh hoạn biếи ŧɦái. Nàng hối hận tại sao lúc trước không cho Tiểu Hòa chạm đến, cho Tiểu Hòa tất cả thì ít ra giờ đây không phải dâng hiến cho kẻ hϊếp da^ʍ nàng hưởng thụ. Nàng khóc, nước mắt nàng tuôn ra như có thể nhấn chìm cả người nàng vào biển cả, nàng mong có người kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng này.

3 thằng đệ của Tử Hồng thì vô cùng khoái trá đang nhìn vào màn hình điện thoại như muốn xuyên qua màn hình mà nhìn thấy thật gần, chúng trông như muốn thèm rõ dãi. Tử Hồng là phận gái nên hiểu được giá trị của danh tiết, trinh tiết đối với người phụ nữ nên vô cùng đắn đo. Cô cũng phần nào hiểu được tâm trạng của Ngọc Dung lúc này, nếu người trong hình là một cô gái xa lạ thì Tử Hồng sẽ vì cùng chung là phái nữ, yêu cầu đàn em ngăn cản không để chuyện đó xảy ra. Nhưng đây là con gái của kẻ thù, người cô hận nhất, cô chỉ mong hắn ta khổ sở thất bại đau đớn buồn bã.... Hắn càng thất vọng bao nhiêu thì lòng cô càng hả hê bấy nhiêu. Vì vậy tâm trạng cô đan xen giữa lòng thương hại, tình nghĩa con người với nhau và sự trả thù. Lòng hận thù cũng là một thứ tình nghĩa, chỉ bất quá nó nằm ở sự tiêu cực thay vì tích cực, cũng như số âm so với số dương. Thằng thứ hai như muốn liếʍ màn hình, hắn nhìn vào thật gần và nói:

- Sắp rồi, sắp rồi

Thằng thứ ba nói thêm:

- Thằng bồ nó mà nhìn thấy sẽ vui lắm đấy

Tử Hồng như chợt nhớ ra, cô ta liền hỏi:

- Thằng đó về đến đâu rồi?

Thằng thứ nhất báo cáo:

- Hắn đi chuyến bay lúc sáng chắc bây giờ đã về đến sân bay rồi

Tử Hồng lẩm nhẩm:

- Vậy ta sẽ báo cho hắn biết, còn lại xem là số phận.

Nói xong cô ta cầm lấy điện thoại đang phát video trực tiếp thoát ra một cách thô bạo, rồi bấm gọi cho ai đó. Giọng của Tiểu Hòa phát ra bên kia đầu dây bên kia bắt máy hỏi "Ai vậy", cô ta cười cười hỏi:

- Anh đang lo lắng cho bạn gái mình lắm sao?

Tiểu Hòa nôn nóng hỏi:

- Cô là ai? Bạn gái tôi đang ở đâu?

Tử Hồng cười cợt nói:

- Anh có nhớ Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân, Tôn Ngộ Không từng sống 500 năm ở đâu hay không?

- Ngũ Hành Sơn.

Tử Hồng gật đầu nói tiếp:

- Bên cạnh nó có một dòng sông, anh hãy đi theo dòng sông đó về thượng nguồn sẽ có một cánh rừng thông và sâu trong rừng thông đó có một ngôi biệt thự. Người yêu của anh đang ở đó, hãy đến nhanh lên trước khi quá muộn.

Giọng Tiểu Hòa lại vang lên bên kia đầu dây:

- Các người muốn gì? Hãy thả hai người họ ra.

Tử Hồng gắt:

- Đừng nói lời thừa thải.

Xong cô ta cúp máy tháo pin. Cả bọn 3 thằng đệ dù tiếc hùi hụi cảnh nóng đang xem nhưng cũng không dám ý kiến gì. Tiểu Hòa lúc này gọi lại thì không liên lạc được, liền báo cáo lại cho ông Tấn Phát thông tin đó rồi lái xe máy phi hết tốc lực đến vị trí đó. Ở phía sau Tiểu Hòa cũng có một xe hơi đuổi theo.

Lúc này trong phòng thì Ngọc Dung cảm thấy tên hϊếp da^ʍ buông nàng ra và đang làm gì đó sột soạt như tiếng cởϊ qυầи áo, rồi hắn bên trên thì hôn hít khắp mặt mũi nàng, bên dưới tìm cách đưa thứ gớm ghiếc ấy vào chiếm hữu thể xác nàng, nàng vô cùng sợ hãi cố gắng tránh né nhưng bị trói chỉ có thể nghiêng người sang bên, uốn éo như một con rắn để hắn không thể đâm vào. Hắn lại đè ép để giữ chặt nàng nặng nề đến mức không thở nổi. Đang lúc lo sợ không biết làm sao thì nàng nghe tiếng chim hót và gió xào xạc bên ngoài, cảm nhận giống như đây là một khu rừng. Cùng lúc đó nàng ngửi được một mùi thoang thoảng của gỗ lan tỏa trong phòng, một mùi gỗ khô trên đá - mùi nước hoa Le Labo.

Nàng vốn là tiểu thư, bạn bè nàng cũng xài rất nhiều loại nước hoa nổi tiếng, mỗi mùi hương có một cảm nhận khác nhau, có sự thanh lịch, có sự quyến rũ gợi cảm, có sự nồng nàn, hay thanh tao tươi mới, .... nhưng mùi nước hoa này là của vợ Phi Long. Nàng vội kêu lên:

- Anh Phi Long mau dừng lại

Tên kia cảm thấy nàng dừng lại đang mừng rơn định đút vào thì giật mình hốt hoảng một tiếng:

- Sao cô biết?

Ngọc Dung nghe tiếng Phi Long thì không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã hiểu mọi chuyện. Đây là sắp đặt cái bẫy của anh ta để chiếm đoạt nàng

Trong một phút giây sau đó cả hai đều dừng lại vì không biết phải làm thế nào tiếp theo. Phi Long như một tên trộm bị phát hiện định ôm quần áo của hắn và bỏ chạy, nhưng hắn dừng lại bởi vì hắn không thể dừng lại được. Hắn dừng lại để tiếp tục, dừng lại không ra khỏi phòng và tiếp tục kế hoạch. Kế hoạch đã đến bước này, Ngọc Dung đang bị trói và khỏa thân trước mặt hắn, hắn không thể bỏ qua miếng mồi ngon mà bao lâu nay ao ước. Và hắn cũng không thể ra khỏi phòng bây giờ, hai thằng đệ của hắn vẫn đang ở bên ngoài cảnh giới cho hắn, nếu hắn bước ra mà không làm gì thì nhục mặt biết mấy, còn gì danh tiếng thiếu gia ăn chơi nữa.

Ngọc Dung lúc đó chợt hiểu vì sao hắn cưỡиɠ ɧϊếp nàng mà không nói tiếng nào, cũng không đánh nàng. Nàng chợt nhẹ lòng đi một chút vì không phải lo lắng cho Su Hào nữa, Phi Long là cha nó, hắn chỉ đe dọa để nàng không chống cự thôi. Lúc này nàng lại thấy mình đang ở trong tình trạng vô cùng bất lợi, nàng đã phát hiện ra hắn, nhưng phát hiện thì đã sao? Nàng đang bị trói không thể chạy, không thể cầu cứu và vốn dĩ có thể sau khi hϊếp da^ʍ thì hắn có thể thả nàng. Nhưng bây giờ nàng đã nhận ra hắn, thì liệu hắn có gϊếŧ nào để bịt miệng? Nàng không thể biết được và càng lo lắng sợ hãi thì càng cảm thấy mình yếu đuối và vô dụng biết chừng nào. Nàng chỉ mong sao bây giờ có anh Hai hay Tiểu Hòa bên cạnh, nhất định là sẽ được bảo vệ.

Trong lúc vô thức nàng khóc và lẩm nhẩm:

- Anh Hòa ơi đến đây cứu em nhanh lên.

Phi Long nghe vậy thì vô cùng tức tối nói:

- Em hãy bỏ cái thằng khố rách áo ôm nghèo rớt mồng tơi kia đi. Hãy làm vợ anh và anh sẽ cưới em đàng hoàng, nhà anh không thiếu tiền, không phải lo cơm ăn áo mặc, anh sẽ đưa em du lịch khắp thế giới. Dù Mỹ Anh Úc hay Australia hay Hoa Kỳ, Nam cực gì, anh đều có thể đưa em tới.

- Anh nói gì vậy còn chị nhà thì sao? Còn bé Su Hào và Su Kem con anh thì sao?

Phi Long nói:

- Đó là việc của anh. Em không cần quan tâm những thứ đó, anh có thể lo hết. Nếu đất nước Đông Lào này không chấp nhận chế độ đa thê, anh sẽ xin làm công dân của đất nước em để danh chính ngôn thuận lấy em làm vợ, anh nhất định không để em thiệt thòi.

Ngọc Dung lắc đầu nói:

- Không. Anh sai rồi tôi không thích anh, tôi sẽ không lấy anh, cả đời này tôi chỉ lấy một mình Hòa thôi. Hãy thả tôi ra

Phi Long nghe thế càng giận dữ. Hắn ngồi lên đùi giữ chặt hai chân nàng không cho cử động và nói:

- Em bảo rằng yêu hắn ư? Em bảo rằng cả đời này chỉ lấy một mình hắn ư? Vậy tại sao lại không chiều chuộng, không cho hắn hôn hít ôm ấp những gì mà hắn cần, không đáp ứng nhu cầu của hắn?

Vừa nói Phi Long vừa thô bạo xoa bóp bộ ngực của nàng. Nàng vừa tức giận vừa thẹn vừa ngạc nhiên:

- Tại sao anh biết những thứ đó? Anh theo dõi tôi?

Phi Long trả lời:

- Anh biết chứ, anh biết em không cho hắn đυ.ng chạm, cũng không cho hắn làm rất nhiều thứ. Vì hắn không xứng đáng với em, hãy để anh làm điều đó, anh là kẻ xứng đáng.

Nói rồi hắn lại tiếp tục định hϊếp nàng một lần nữa...