Quý tộc Ân Thương độc chiếm tiền tài, trong cung ngày càng thiếu thốn, các vương tộc cũng bắt đầu gặp khó khăn khi làm việc. Chiến tranh lại sắp đến, các quý tộc đóng cửa không ra, đêm nào cũng mở yến tiệc, không hề lo lắng về việc Ân Thương bị tấn công.
Thấy quân đội Ân Thương bị hạn chế, các quý tộc vốn nghĩ rằng Đế Ất sẽ nhượng bộ, như dự đoán mà phế truất Tử Thụ, không ngờ trong cung truyền ra một viên bảo châu, màu sắc sáng lấp lánh, chất liệu trong suốt, vừa nhìn đã biết là vô giá.
Bảo vật quý hiếm như vậy, nhiều thế lực không có xung đột lợi ích với Ân Thương tranh nhau giành lấy, nhờ vậy mà vương tộc không còn thiếu thốn như trước.
Việc xuất hiện của viên bảo châu này khiến các quý tộc không yên lòng.
Trong chốc lát, bọn họ giống như trở thành những món hàng có cũng được, không có cũng không sao. Sau khi bọn họ làm mất đi khả năng cân bằng, e rằng người đầu tiên bị giải quyết sẽ là bọn họ.
Dù vậy, nhưng cũng chưa đến lượt bọn họ phải nhượng bộ ngay bây giờ.
Chỉ là một viên bảo châu, bảo vật quý hiếm như thế còn có bao nhiêu? Chắc cũng là vương tộc bất đắc dĩ mới lấy ra cứu nguy.
Vương thất và quý tộc vẫn chưa thực sự vạch mặt nhau, như việc lên triều, quý tộc vẫn phải tham gia.
Sức khỏe Đế Ất càng ngày càng yếu, số lần lên triều càng ngày càng ít, quốc sự dần giao cho Tử Thụ xử lý.
Hôm đó, sau khi Tử Thụ xuống triều, có vài đại thần theo Tử Thụ về cung tiếp tục thảo luận các vấn đề hiện tại.
Khi các đại thần đang cúi đầu bẩm báo với Tử Thụ, một cung nhân bưng một hộp gỗ tinh xảo đến dâng lên Tử Thụ.
“Điện hạ, gần đây tiểu vương tử làm một chuỗi hạt rất đẹp, đặc biệt nhờ nô tỳ mang đến tặng cho ngài.”
Tử Thụ “ừm” một tiếng, tiếp tục mở các tấu chương do các đại thần dâng lên, đồng thời mở hộp gỗ ra, lấy chuỗi hạt bên trong ra.
Đại điện vốn hơi tối bỗng trở nên sáng rực, các đại thần nhìn vào tay Tử Thụ, chuỗi hạt đó được kết từ những viên ngọc vô giá, giá trị của mỗi viên không hề kém so với viên bảo châu trước đó.
Các đại thần lập tức run rẩy, đầu óc choáng váng, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Điện... điện hạ...”
“Ừm?” Tử Thụ đang thích thú ngắm chuỗi hạt, nghe tiếng quay đầu lại.
“Có chuyện gì?”
Đại thần giật mình, hắn ta cúi đầu xuống, dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra sự hoảng sợ trong giọng nói.
“Thần... những ngày gần đây hơi lơ là, một số việc chậm trễ, mong điện hạ cho thần thêm thời gian để thần cố gắng hoàn thành tốt công việc.”
Tử Thụ cười một tiếng, đại thần không phân biệt được là vui hay giận. Một lát sau, Tử Thụ dựa vào ghế, giọng điệu lơ đễnh chấp thuận đại thần.
---
Đế Ất luôn coi Tử Thăng như đứa trẻ bình thường, thậm chí còn sai người làm một thùng đồ chơi lớn cho cậu.
Mỗi khi Tử Thăng ở chỗ của Đế Ất, Đế Ất luôn bảo thiện phòng làm nhiều món ngọt, nói huynh trưởng của Tử Thăng cũng thích ăn ngọt khi ở độ tuổi như cậu. Dù bận rộn đến đâu, Đế Ất cũng gác lại công việc để chơi với Tử Thăng.
Tử Thăng đã mất hứng thú với những món đồ chơi này từ lâu, nhưng cậu biết phụ vương mình thích thấy cậu vui chơi, nên cậu giả vờ quan tâm đến đồ chơi để làm vui lòng phụ vương của cậu.
Xuân qua thu đến, hoa trong cung rơi đầy đất, vạn vật tàn lụi.
Tử Thăng đã sáu tuổi, cơ thể cậu lớn nhanh như măng non.
Đế Ất ôm cậu đi vài bước đã thở không ra hơi, đặt cậu xuống, ngồi bên cạnh nghỉ ngơi. Cung nhân đến đấm lưng cho Đế Ất, Đế Ất vừa thở dốc vừa cười với Tử Thăng.
“Tử Thăng cao hơn, nặng hơn, phụ vương cũng không bế nổi nữa rồi.”
Nói xong, Đế Ất ngửa đầu cười ha hả.
Tử Thăng nghe thấy, cúi đầu cười nhẹ, cậu theo thói quen nằm xuống bàn làm việc của Đế Ất, ngoan ngoãn và yên lặng giúp Đế Ất xử lý công việc.