Tử Thăng cảm thấy kinh mạch toàn thân như được thông suốt, cơ thể chưa từng thông thoáng như vậy bao giờ, việc điều khiển cơ thể nhỏ bé này cũng trở nên dễ dàng hơn.
Tử Thăng thở hổn hển nằm sấp trên giường, cậu đưa tay lên, run rẩy búng tay một cái không thành tiếng giữa không trung.
Một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong không trung...
Lại búng tay thêm một cái nhưng ngọn lửa vẫn không tắt.
Tử Thăng phải búng liên tiếp hai ba cái thì cuối cùng ngọn lửa mới chịu tắt.
Cậu lật người lại nằm phịch trên giường, mồ hôi mặn chát rơi vào mắt, làm cậu nhắm mắt lại theo bản năng.
Cậu vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm, cần phải luyện tập nhiều hơn, hoặc ít nhất là phải luyện cho thuận tay vài thuật pháp thường dùng.
Mấy ngày kế tiếp, ngoài lúc ăn uống ra thì Tử Thăng chỉ ở lì trong phòng. Nếu không phải trông cậu vẫn rất hoạt bát thì chắc các cung nhân đã nghĩ rằng cậu gặp chuyện gì rồi.
Ba bốn ngày trôi qua, Tử Thăng lại lần nữa kiệt sức nằm phịch trên giường. Lần này cậu mệt đến kiệt quệ, thậm chí còn không nhấc nổi cả ngón tay.
Có lẽ vì đã luyện vô cùng thuần thục những thuật pháp thường dùng nên cả người cậu hoàn toàn thả lỏng, ngủ say như chết.
Trong lúc mơ màng, dường như có người nhấc cậu lên.
Trong giọng điệu của người đó mang theo vẻ giận dữ không dễ phát hiện.
"Lúc nào đệ ấy cũng đổ mồ hôi đầm đìa như thế này à? Sao không gọi vu y?"
"Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!"
"Xưa nay sức khỏe của tiểu vương tử vô cùng tốt, ngoài việc không thích ra ngoài thì không có gì khác thường nữa ạ..."
Hô hấp của người đó nặng nề hơn nhiều, như là đang cố gắng kiềm chế cơn giận.
May mà người đó không phải kẻ không có lý trí, cuối cùng chỉ mang cậu đi thôi.
Tử Thăng lại mơ thấy mình trở thành một con cá mặn, còn sợi dây thừng buộc trên cổ áo cậu đang bị xách lên.
"Người bán" dẫn cậu đi khắp hang cùng ngõ hẻm, có người hỏi hắn là loại cá gì, bao nhiêu tiền.
"Người bán" quảng cáo: "Con cá này tên là cá đệ đệ, một con chỉ cần một giỏ nho. Nếu thực lòng muốn mua thì chỉ cần mang nó về cho ăn uống no đủ là được..."
Đến khi Tử Thăng mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì đập vào mắt là vùng trắng xóa.
Cậu dụi mắt, không còn mơ màng nữa, lúc này mới nhìn thấy được hoa văn trên lớp vải trắng.
Cậu lại nhìn lên trên dọc theo những hoa văn đó, thấy ở giữa là một con chim thần.
Đột nhiên cậu nghe thấy giọng nói sang sảng của một nam tử trung niên, Tử Thăng giật mình xoay người lại, đầu vừa vặn đập vào đuôi con chim thần kia.
"Bái kiến vương tử điện hạ." Đột nhiên có người chào cậu. Tử Thăng lập tức nhìn về phía tiếng nói cất ra, nhưng một nửa tầm nhìn đã bị bàn trước mắt chặn rồi.
Lúc này Tử Thăng mới nhận ra mình đang rúc vào lòng ai đó, cậu đáp lời người vừa hành lễ trước rồi mới ngước nhìn lên.