Chuyện xảy ra ở khu vực săn bắn hôm nay giống như một hạt giống gieo vào lòng Tử Thăng, sau đó dần dần nảy mầm.
Sức mạnh của Tử Thụ thực sự làm Tử Thăng phải kinh ngạc, không phải ở kiếp trước cậu chưa từng gặp người có sức lực phi thường, nhưng những người đó đều có lai lịch không tầm thường.
Ai ngờ, vương huynh của cậu chỉ là một người bình thường ở một vương triều phong kiến, thế nhưng lại sở hữu thần lực trời sinh như vậy.
Tử Thăng gãi đầu.
Trong lịch sử cũng không thiếu những người có thần lực bẩm sinh.
Chẳng hạn như Hạng Vũ, có thể nâng đỉnh nghìn cân.
Hay ví dụ như là...
Đột nhiên đầu Tử Thăng lại thấy đau nhói.
Cậu nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân một phần ký ức của cậu vẫn chưa hồi phục.
Tuy nhiên, cậu vẫn có một chút ấn tượng mơ hồ.
Chẳng hạn, vị vua mất nước Trụ Vương cũng có sức mạnh phi thường, truyền thuyết nói rằng người đó có thể kéo chín con bò, nâng dầm đổi cột.
Nhưng chỉ là một vương triều hư cấu nên không thể so sánh được, nghĩ lại thì chắc cậu cũng không đen đủi đến vậy đâu.
Nghĩ xong những chuyện này, Tử Thăng lại tập trung sự chú ý vào bản thân.
Cậu có thói quen tự suy xét, đồng thời cũng nhận ra mình đã phạm một sai lầm.
Cậu không nên lơ là việc tăng cường sức mạnh của mình chỉ vì đi tới đây với mục đích là nghỉ phép.
Cho dù ở hoàn cảnh nào thì cậu cũng phải luôn có khả năng bảo vệ bản thân.
Sử dụng hay không là một chuyện, nhưng không thể không có con át chủ bài.
Sau khi hiểu rõ điều này, cậu bắt đầu khám phá khả năng của mình.
Cậu không muốn đặt hết hy vọng vào hạt sen, điều quan trọng nhất là tăng cường khả năng bản thân.
Vì thế, cậu cố ý dành thời gian thiền định, hồi tưởng lại những khẩu quyết và tâm pháp ở kiếp trước.
Những pháp quyết này là cậu hỏi được từ những đạo sĩ, ẩn sĩ ở đạo quán.
Lúc đó thuật pháp đang ở thời kỳ lụi bại, những gì có thể truyền lại đều là những thứ nhỏ nhặt, nhưng cũng đủ để cậu sủ dụng bây giờ rồi.
Kiếp này trí nhớ của cậu rất tốt, trong não như để dành sẵn cho cậu một quyển sổ trắng. Một khi cậu ngâm nga lại những khẩu quyết và tâm pháp đó, thì những thuật pháp này như khắc sâu vào não, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể lục lại được.
Cậu suy nghĩ suốt một ngày, thỉnh thoảng não lại nhói lên một chút khiến cậu đổ mồ hôi đầm đìa, mặt cũng đỏ bừng.
Từ sáng sớm đến chạng vạng, một nửa thời gian là tay chân cậu bị chuột rút. Hoặc có khi vận hành công pháp sai làm cho kinh mạch của cậu đau đớn như bị lửa thiêu đốt.
Suốt một ngày, quần áo của cậu đã ướt sũng từ lâu, nhưng cuối cùng cậu cũng ghi nhớ hết những thuật pháp đó và vận hành một lần trong trong cơ thể rồi.