Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 11

Tim Tử Thăng đập nhanh hơn nhưng lại không thấy hoảng sợ như trong tưởng tượng.

Ngay khi cậu định quay đầu bảo vương huynh của mình rời đi thì đột nhiên có một ngón tay thô ráp, chai sần chạm vào khóe mắt của cậu.

Ngón tay dừng lại, dường như không tìm thấy thứ mà nó muốn chạm vào.

Ngay sau đó, giọng nói đầy tiếc nuối của Tử Thụ vang lên từ phía sau: “Vương huynh còn tưởng Tử Thăng sẽ khóc chứ, đến lúc đó vương huynh sẽ cười Tử Thăng một phen, nhưng xem ra lá gan của Tử Thăng cũng lớn nhỉ.”

Tử Thăng: ...

Huynh đúng là ăn no rửng mỡ mà.

Một cây cung lớn được đưa đến trước mặt Tử Thăng, Tử Thụ nắm lấy hai tay Tử Thăng, một tay giữ cung, một tay giữ tên.

Bàn tay thô ráp của Tử Thụ hoàn toàn bao phủ bàn tay của cậu, nhưng không dùng lực, mà dùng các bộ phận khác để giữ chặt cung tên.

Tay Tử Thăng dần kéo ra theo dây cung, cậu biết rằng nếu vương huynh thực sự nắm chặt tay cậu thì e là tay cậu sẽ bị gãy mất.

Khi cung tên bị kéo càng ngày càng to, dây cung cũng ngày một căng chặt, Tử Thăng ngửi thấy mùi da bị đốt nóng.

Bỗng dưng con sói cách họ còn chưa đầy mười mét đột nhiên nhảy lên, Tử Thăng theo cảm giác buông tay giữ mũi tên, Tử Thụ cũng ngay lập tức thả ra...

Mũi tên bay vọt ra mang theo sức mạnh rất lớn, đến nỗi Tử Thăng có thể nghe thấy tiếng gió rít gào.

Mũi tên bay nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, máu tươi đã văng tung tóe giữa không trung, xung quanh vẫn còn vang vọng tiếng rêи ɾỉ cuối cùng của con sói hung tợn kia.

“Phụt” một tiếng, bụi đất bốc lên trong khu vực săn bắn.

Xác con sói rơi xuống đất.

Tử Thăng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, không ngờ chóp mũi lại vô tình chạm vào cằm Tử Thụ.

Mặt cậu bị người đứng trên bóp nhẹ, để lại những dấu tay đo đỏ.

Đôi mắt Tử Thăng mở to, đúng lúc này, vô số tiếng sói hú vang lên từ xung quanh khu vực săn bắn.

Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy không biết từ đâu ra hơn hai mươi con sói dữ, tạo thành vòng vây xung quanh hai huynh đệ bọn họ.

Tử Thụ không hề do dự, dứt khoát giương cung tên bắn vào con sói gần nhất.

Mỗi mũi tên bắn ra là sẽ có một con sói nằm xuống.

Bắn liên tiếp mười mấy mũi tên, một nửa đàn sói đã bị tiêu diệt.

Nhưng, giờ thì bọn họ hết tên rồi.

Tử Thăng nhận ra điều này, thế là cậu âm thầm mở lòng bàn tay, một thanh kiếm màu đen dần ngưng tụ lại trong lòng bàn tay cậu.

Tuy nhiên vào lúc cậu chuẩn bị đứng chắn trước mặt Tử Thụ thì vương huynh lại dùng một tay ôm chặt cậu.

Thanh kiếm màu đen lập tức biến mất.

Lúc này có một con sói lao về phía bọn họ, Tử Thăng lo lắng nhưng lại thấy Tử Thụ dùng một tay ôm cậu nhảy lên, tay kia thì nắm thành quyền rồi tung một cú đấm vào cổ con sói.

Tử Thăng cảm nhận được sức gió mạnh mẽ, đồng thời bên tai còn nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn.

Con sói đó bị một cú đấm gϊếŧ chết, phần cổ cũng bị đánh gãy đôi.

Tim Tử Thăng đột nhiên đập nhanh hơn một nhịp.

Kế tiếp, tốc độ của vương huynh cậu rất nhanh, có khi dùng hai cú đấm đánh gãy xương con sói; cũng có khi tạm thời đặt cậu xuống đất rồi trực tiếp đấm thẳng vào mặt sói, trên mặt vương huynh của cậu dính đầy máu tươi bắn lên.

Cậu lại được bế lên lần nữa, quanh chóp mũi chỉ ngửi thấy toàn mùi máu tanh.

Trong vòng chưa đầy năm phút ngắn ngủi, hơn mười con sói đã chết dưới tay Tử Thụ.

Nhìn đống xác sói trước mặt, Tử Thăng sững sờ.

Tử Thụ nhấc bổng cậu lên đặt trên lưng, sau đó dùng bàn tay dính đầy máu xách giỏ nho mà cậu vừa hái ban nãy.

Quần áo Tử Thụ dính đầy máu tươi, trên mặt Tử Thăng cũng bị vấy máu.

Tử Thụ vừa xách giỏ nho vừa cõng Tử Thăng trở về, bàn tay ẩm ướt kia lại chạm vào mắt cậu, khiến tầm nhìn cũng bị nhuộm đỏ.

Giọng Tử Thụ đầy vẻ tiếc nuối.

“Ồ, vẫn chưa bị dọa khóc à?”