Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 10

Hắn có thể cảm nhận được độ ấm từ hơi thở của Tử Thăng, nhìn hai gò má phúng phính của đối phương, hắn không nhịn được vươn tay chọc chọc.

Khuôn mặt nhỏ mềm mại bị chọc lõm vào, nếu không phải sợ sẽ làm đệ đệ tỉnh giấc thì Tử Thụ đã chọc cho đã ghiền rồi.

Nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, cuối cùng Tử Thụ vẫn xốc chăn lên, cúi xuống bế Tử Thăng vào lòng. Cung nhân cũng tinh mắt mang đến một chiếc áo choàng để khoác lên tấm vai trần của hắn.

Hắn sải chân trần bước trên thảm ra bên ngoài, cảm giác mềm mại dưới lòng bàn chân lại trở nên lạnh lẽo và cứng rắn, dưới chân thỉnh thoảng còn có những viên đá nhỏ.

Ánh trăng chiếu xuống, xung quanh lạnh lẽo, bên tai cũng văng vẳng tiếng ve kêu.

Tử Thụ bế Tử Thăng xuống bậc thang của cung điện, trước sự run sợ của đám cung nhân, hắn giao đệ đệ trong lòng cho người trong cung của cậu.

Cung nhân run rẩy vươn tay ra, Tử Thụ thấy vậy thì cau mày.

Các cung nhân lập tức quỳ phịch xuống.

Tử Thụ hạ giọng, cố gắng không làm người trong lòng bị thức giấc.

“Đứng dậy hết cho ta, nếu tay còn run thì ta sẽ chặt tay ngươi đấy.”

Người kia nghe vậy, suýt chút nữa là bủn rủn tay chân ngã xụi lơ dưới đất.

Nhưng có lẽ là vì ý chí sinh tồn nên người nọ mới cố gắng đưa tay ra, không run rẩy nữa.

Tử Thụ trao Tử Thăng, người nọ đón lấy cẩn thận, mặc dù ôm rất chặt nhưng lại không dám siết Tử Thăng quá chặt.

Chờ đến khi Tử Thụ thấy hài lòng rồi, hắn mới cởϊ áσ choàng xuống quấn quanh Tử Thăng làm chăn.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, hắn mới quay người đi chân trần rời đi.

Nhóm cung nhân không dám chần chừ, bọn họ vội vàng bế Tử Thăng rời khỏi nơi này, cho đến khi không còn nhìn thấy ánh đèn nữa, quần áo của họ cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt sũng rồi.

Ngày hôm sau Tử Thăng tỉnh dậy, cậu nhanh chóng súc miệng rồi kêu người mang nước nóng đến để tắm rửa.

Cung nhân biết Tử Thăng ưa sạch sẽ, không biết hái được cánh hoa từ đâu để bỏ vào nước tắm.

Sau khi Tử Thăng nhìn thấy chậu tắm đầy cánh hoa, khóe miệng không khỏi giật giật. Mặc dù cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cậu ngửi thử mùi hương trên người sau khi tắm xong, không hiểu tại sao lại cảm thấy có vẻ thứ này cũng không tệ lắm thì phải?

Tiểu vương tử muốn ra ngoài đi săn!

Buổi sáng Đế Ất nghe người ta bàn tán về chuyện này thì cảm thấy rất thú vị, còn đặc biệt cho người nhanh chóng làm ra một chiếc giỏ tre phù hợp với dáng người của tiểu vương tử.

Tử Thăng vốn còn chưa cao đến ngang eo của người bình thường nên chiếc giỏ đeo lưng lại nhỏ hơn, chỉ cao hơn hai mươi centimet.

Sau khi cậu và Tử Thụ đến khu săn bắn, cho dù Tử Thăng đã cố gắng nhét nho vào trong giỏ nhưng cũng chỉ nhét được ba chùm nho lớn là hết chỗ.

Nhưng nếu không tính đến kích thước của giỏ mà chỉ nhìn đống nho đầy ắp tới mức lộ ra giỏ, thì có lẽ người ta sẽ nghĩ đây là một mùa bội thu.

Tử Thăng đang buộc nho lại thì bụi cỏ xung quanh đột nhiên động đậy.

Tử Thăng cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn, thế là cậu đặt giỏ xuống, nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác.

Tử Thụ lại vươn vai với vẻ không mấy để tâm.

Đúng lúc này, có một con sói dữ bất ngờ lao như bay tới từ phía xa xa. Tốc độ của nó cực nhanh, khiến cỏ dại xung quanh lay động dữ dội.

Tử Thăng lùi bước ra sau theo phản xạ, nhưng lại bị Tử Thụ giữ lại từ phía sau.