Hắn nhìn thoáng qua đĩa nho trên bàn, sau đó loạng choạng hướng về phía đó.
Tử Thăng cũng nhìn thấy nhưng cậu lại giả vờ như không biết, thậm chí còn ngồi thẳng lưng lên.
Tử Thụ lại lấy một quả nho, kìm chế cơn say, sau khi bóc vỏ cẩn thận xong thì đút quả nhỏ đến bên miệng Tử Thăng.
Tử Thăng ngoan ngoãn mở miệng, một phát ngậm quả nho vào miệng, còn suýt nữa là cắn vào ngón tay của Tử Thụ.
Tử Thụ rút ngón tay của mình ra rất nhanh, hắn nhận lấy khăn tay mà cung nhân bên cạnh đưa tới rồi lau khô đầu ngón tay.
Hắn vừa lau vừa hỏi: “Thích à?”
Tử Thăng không phải loại người sẽ trợn mắt nói dối, cậu phồng má gật nhẹ đầu.
Tử Thụ cười rồi lại nằm xuống giường, mái tóc đen lại rơi xuống: “Quả này là ta lấy được từ một khu săn gần đây, nếu muốn ăn thêm thì ngày mai đi săn với ta. Đến lúc đó ta sẽ đi săn, còn đệ muốn ăn bao nhiêu thì tự đi hái bấy nhiêu đi.”
Nghe vậy Tử Thăng nhướng mày, môi mím lại, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
Quả nho chỉ là phụ, ở trong vương cung buồn tẻ này lâu rồi, cậu đã muốn ra ngoài từ lâu.
Vì vậy cậu lại gật đầu lần nữa, tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng Tử Thụ lại không hài lòng, hắn nheo mắt rồi ghé sát lại hơn, sau đó giơ tay véo gò má phúng phính của Tử Thăng, khiến đôi mắt tròn của cậu bị kéo xếch lên thành mắt hồ ly.
“Gật đầu không có tác dụng, muốn đi thì phải nói thành tiếng cho ta nghe.”
Tử Thăng: …
Cậu giơ tay đẩy bàn tay to của Tử Thụ ra, sau đó dùng giọng nói non nớt mà cậu tự cho là không uy nghiêm gì, ỉu xìu nói: “Đi, ta đi.”
Tử Thụ nheo mắt cười xoa đầu cậu, rồi chỉ vào đĩa nho kia và nói: “Nếu đã muốn vương huynh dẫn đệ đi hái nho, vậy thì đầu tiên phải bóc vỏ nho cho vương huynh đã. Vương huynh đã đút đệ ăn nhiều lần như vậy rồi, giờ cũng nên đến lượt đệ đút cho vương huynh.”
Tử Thăng: …
Chỉ đút có hai lần, sao thằng đần này còn dám mặt dày nói như vậy thế?
Thấy Tử Thăng không động đậy, Tử Thụ cũng không sốt ruột, hắn nằm trên giường, trước khi nhắm mắt lại còn lẩm bẩm: “Tử Thăng còn nhỏ tuổi nên vương huynh cũng không khắt khe với Tử Thăng làm gì. Lúc Tử Thăng bóc nho cho vương huynh, đệ cũng có thể tranh thủ tự bóc cho mình ăn.”
Mắt Tử Thăng sáng lên, thế là cậu không từ chối nữa.
Cậu ngồi trên thảm, bắt đầu vụng về bóc vỏ nho.
Ban đầu cung nhân còn lo lắng cho tiểu vương tử, nhưng khi thấy hai huynh đệ ngày càng hòa thuận, bọn họ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Tiểu vương tử vốn có vẻ ngoài dễ thương, dáng vẻ rón ra rón rén khiến trái tim các cung nhân không khỏi rung rinh, có người còn mang vài chiếc khăn ướt tới đặt bên cạnh tiểu vương tử để cậu lau tay.
Mặc dù đã say nhưng Tử Thụ vẫn còn lý trí, chờ đến khi tỉnh táo lại một chút, hắn sực nhớ ra hình như mình chỉ mới ăn được ba quả nho thôi thì phải?
Tử Thụ cảm thấy không thích hợp, bèn mở mắt ra, nhìn thấy một đống vỏ nho trên bàn, số lượng đó chắc chắn không chỉ là của ba quả nho.
Hắn vừa ngồi dậy đã cảm thấy trên bụng có gì đó hơi nặng.
Hắn khựng lại, rũ mắt nhìn xuống, không biết từ lúc nào mà đứa bé kia đã ngủ thϊếp đi, đầu và cánh tay thì gối lên bụng hắn.
Cũng không biết cả ngày nay Tử Thăng làm gì mà cậu ngủ rất say, hàng mi dày rậm cong vυ't, gương mặt cũng đỏ hồng.
Tử Thụ đỡ đầu đau nhói, hắn vốn định dùng một tay để nhấc Tử Thăng lên. Nhưng không biết nghĩ thế nào lại cúi người ghé sát vào.