Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 1

Khi hồn phách của Tử Thăng rời khỏi cơ thể, Hắc Bạch Vô Thường cũng không đeo xiềng xích lên người cậu.

Giày vải dẫm lên bờ sông Vong Xuyên, gió âm giới thổi bay vạt áo màu sắc tối giản của cậu.

Bạch Vô Thường rũ mi chắp tay với Tử Thăng, “Tạ Tất An đưa Tử tiên sinh trở lại.”

Tử Thăng nghiêng đầu, gương mặt cậu trắng nõn, tóc đen nhánh, một tiếng cười khẽ vang lên.

Cậu cũng khom lưng chắp tay đáp lễ, ý cười giữa mày trước sau vẫn thế, “Chúc hai vị sau này thuận buồn xuôi gió, bình an yên vui.”

Hắc Bạch Vô Thường cười đáp lại, nhưng trong ánh mắt lại có chút băn khoăn.

Bạch Vô Thường miễn cưỡng cười với Tử Thăng, “Tiên sinh đời này đã đủ mệt mỏi, tất cả công đức ngài tích được ở đời này đã đủ để kiếp sau ngài đầu thai vào nhà hiển hách. Kiếp sau nếu ngài muốn tranh địa vị cao thì có thể tranh, nếu không muốn tranh thì tất nhiên là càng tốt, ngài hẳn là nên nghỉ ngơi thật tốt, hưởng phúc đến cuối đời.”

Tử Thăng phất tay cười nói, “Không tranh, mệt lắm, ta cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Hắc Bạch Vô Thường thấy Tử Thăng vô dục vô cầu, cuối cùng cũng coi như buông được nửa trái tim xuống.

Đúng lúc này, một cảm giác áp lực khiến Hắc Bạch Vô Thường bất an.

Bọn họ theo bản năng nhìn về phía Tử Thăng, Tử Thăng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trong làn sương trắng đến từ thế giới hư vô, một giọng nói cực uy nghiêm hỏi Tử Thăng, “Ngươi có từng hối hận về những gì mình đã làm không?”

Tử Thăng nâng mí mắt lên, ngữ khí nhẹ nhàng, “Ta đã từng làm sai, nhưng ta cũng không hối hận.”

“Nếu lúc này ngươi nhận sai với ta, ta sẽ giúp ngàn đời sau của ngươi đời đời vinh hoa phú quý.”

“Không cần.”

“Nhưng nếu ta ép ngươi phải hối hận, ngươi cũng không hối?”

Ép?

Tử Thăng nâng mắt nhìn trời, cười ra tiếng.

Hắc Bạch Vô Thường không biết vì sao Tử Thăng lại đột nhiên cười, bọn họ như cảm nhận được gì mà ngẩng đầu, lập tức hai mắt trợn to.

Nơi nào đó trên đời đột nhiên phóng đại, cách bọn họ ngày càng gần, bên tai bọn họ truyền đến tiếng gió mãnh liệt.

Trời như muốn sập xuống, đầu óc bọn họ ong ong, cảm giác áp bách này suýt chút nữa làm hồn phách bọn họ tan biến.

Cho đến khi bầu trời chạm đến đỉnh đầu của bọn họ, Tử Thăng đột nhiên nâng cánh tay ngọc lên thẳng tắp mà chống đỡ.

Bầu trời trầm trọng đến cỡ nào, sức lực con người lại nhỏ bé đến bao nhiêu?

Nhưng mặc dù trời có nặng đến mức nào, cũng ép đến mức hồn phách Tử Thăng xuất hiện vết nứt, eo của cậu cũng chưa bao giờ cong xuống.