An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 30: Trêu chọc

Trước cửa có không ít người bị An Tự thu hút sự chú ý, bước chân hơi chậm lại để có thể nhìn cậu thật kỹ, muốn xem thử người toả ra khí chất lạnh lùng này là ai, lúc sau lại kinh ngạc náo động hết cả lên.

“Đây không phải chủ tịch An sao…?”

“Sếp cuối cùng cũng đi làm rồi?”

“Đi nhanh đi nhanh, mau chạy lên công ty chấm công…”

An Tự nghe đám người thảo luận to nhỏ, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp.

Cậu là An Tự, nhưng không phải là “An Tự”.

Tuy là mấy ngày hôm nay đều ở trong nhà bổ sung những kiến thức liên quan đến công ty, nhưng đến lúc “thực hành” vẫn có chút lo lắng.

Từ một sinh viên đại học nhảy vọt lên làm “Tổng tài bá đạo”, tính đâu đó cũng chỉ mới nửa tháng, tuy vậy An Tự vẫn bình tĩnh tiếp nhận, cảm thấy có thể thích ứng tốt.

Hà Lạc Thư đi bên cạnh An Tự liên lục lẩm bẩm như một bà già, vẫn luôn nhỏ giọng bên tai An Tự.

“Chủ tịch An à, anh không cần phải lo lắng đâu, thật ra bình thường mọi người rất ít khi thấy anh, những người thường xuyên đến gặp anh đưa tài liệu thì anh cũng đã gặp qua cả rồi, tuy rằng họ đã lớn tuổi nhưng vẫn còn đi làm, chỉ cần anh cứng rắn đúng chỗ thì không lo không tóm được họ. À, còn có một thư kí mới đến tháng trước, gần đây tôi luôn hướng dẫn cậu ta, nếu cậu ta làm sai gì đó, tôi nhất định sẽ dạy bảo lại thật tốt… Đúng rồi, còn có…”

An Tự đi vào thang máy riêng, đợi đến lúc cửa thang máy khép lại mới thở hắt ra một hơi.

“Được được, tôi biết rồi, thư ký Hà sao không hít thở một hơi rồi nói tiếp?”

“...”

Miệng Hà Lạc Thư vẫn còn mấp máy, nhưng giọng nói trong cổ họng đã bị An Tự chặn lại.

An Tự nhìn vào cửa thang máy đang phản chiếu biểu cảm trên khuôn mặt Hà Lạc Thư, nổi hứng trêu chọc: “Thư ký Hà hiểu rõ công ty như vậy, thật đáng tiếc khi cậu chỉ là thư ký.”

“Tôi, tôi không có ý gì đâu chủ tịch An, tôi thích làm thư ký cho anh hơn! Anh không thể nói vậy được!”

An Tự không nhịn được cười, khóe môi thoáng nhếch lên, xoay người lại nhìn Hà Lạc Thư, cố nhịn cười.

“Chà, phải không?”

“Vâng vâng vâng, đúng vậy đúng vậy!” Hà Lạc Thư gật đầu như gà mổ thóc.

Thang máy đã lên đến tầng được chỉ định, vang lên tiếng ting nhắc nhở người bên trong, An Tự dường như đang suy nghĩ gì đó, chăm chú nhìn Hà Lạc Thư, một giây trước khi cửa thang máy mở ra, đột nhiên cậu không nhịn nổi nữa, phì cười.

Hà Lạc Thư ngơ ngác nhìn An Tự, sau đó bả vai được đối phương không nặng không nhẹ vỗ vỗ vài cái.

“Sau này còn phải tiếp tục phiền đến thư ký Hà, nhờ cậu giúp đỡ.”

Cửa thang máy hoàn toàn mở ra, văn phòng chủ tịch xuất hiện trước mặt, Hà Lạc Thư nhìn An Tự xoay người ra khỏi thang máy, đi về phía văn phòng.

Trước kia mỗi ngày đều như vậy, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua tấm kính, chiếu sáng nửa người An Tự, soi rõ từng bước đi chậm rãi kiên định của cậu.

Hà Lạc Thư hơi ngơ ra một chút, cảm thấy hốc mắt mình dần nóng lên.

Chủ, chủ tịch An của cậu cuối cùng cũng đã trở lại.

An Tự đi vào văn phòng chủ tịch.

Giống như trong dự đoán của cậu, bố cục trang trí của căn phòng đều thiên về hướng giản dị, từ cửa đi vào là bàn trà và sofa để tiếp đãi khách, bên phải có một dãy tủ trưng bày, mặt trên đặt folder một cách ngay ngắn, toàn bộ bức tường phía đông của văn phòng là kệ sách dài, bên trong chất đầy tài liệu; đối diện với cửa phòng là cửa sổ sát đất, nói chính xác hơn là “tường kính”, vì văn phòng nằm ngay trên tầng cao, từ mặt kính này có thể quan sát được hết phong cảnh của thành phố, giờ cao điểm đã đến, bên ngoài cửa sổ, những chiếc xe xếp hàng dài, uốn lượn đi đến nơi xa.

Bàn làm việc của An Tự được đặt ngay cạnh cửa sổ sát đất này, đúng thật là một vị trí tuyệt vời.

An Tự đến bên bàn làm việc, ngón tay lướt nhẹ lên chiếc bàn màu đen, một loại cảm xúc quen thuộc mơ hồ dâng lên trong lòng.

Ánh mắt cậu lần lượt lướt qua những đồ vật được đặt trên bàn, cuối cùng dừng lại ở chiếc bút máy màu đen được đặt ngay ngắn.

Chiếc bút máy này nhìn sơ qua trông khá mới, thân bút có một chút dấu vết đã từng được sử dụng.

An Tự cầm cây bút máy lên, tuy rằng nó không hoàn toàn mới, nhưng vỏ bút vẫn mượt mà, cầm vào tay có cảm giác rất thoải mái.

An Tự xoay thân bút, nhìn thấy trên thân bút được khắc ba chữ cái… “A.X.Z”.

An, Tự.

A và X là An Tự… vậy Z là gì?

Mấy chữ cái này làm An Tự phải xoắn não suy nghĩ mấy lần, nhưng vẫn không nhớ ra chuyện nào liên quan đến nó.

An Tự vẫn còn hoài nghi, nhưng bên ngoài văn phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Hà Lạc Thư vừa bị An Tự trêu ghẹo đang đi vào văn phòng, lúc này cậu ấy không còn ấm ức như lúc bị An Tự trêu nữa, đã quay lại bộ dáng ưu tú mà mọi người trong công ty quen thuộc: “Chủ tịch An, mười phút nữa sẽ có cuộc họp thường kỳ.”

An Tự đặt lại bút máy lên bàn, sửa sang áo ngoài một chút, sau đó bước về phía trước: “Bây giờ qua đó đi.”

“Vâng.”