An Tự tẩy não chính mình xong, hít một hơi thật sâu, hương cỏ cây tươi mát len lỏi vào trong phổi, giúp cậu sảng khoái hơn rất nhiều. Nếu không phải vì mấy ngày gần đây thường xuyên tiếp xúc với Chu Đình Dực, giúp cậu hiểu rõ và chuẩn bị tâm lý trước những hành động kỳ quặc của hắn, thì cậu thực sự muốn ném bay Chu Đình Dực cùng với cái lều hắn dựng lên.
Khi sắp xếp xong mọi thứ thì thời gian đã là giữa trưa.
An Tự không cảm thấy mệt, vì Chu Đình Dực một tay lo liệu tất cả, cậu chỉ đành phụ giúp những việc nhỏ, ví dụ như đặt đèn lên bàn gấp.
Cậu ngồi trên ghế gấp, nhìn Chu Đình Dực bận rộn, cộng thêm không gian yên tĩnh của rừng cây, trong lúc nhất thời, cậu đã cảm nhận được một chút hương vị bình yên.
"Này, cái này cho cậu." Chu Đình Dực bất ngờ nhét cho An Tự một hộp cơm.
"Đây là cái gì?" An Tự cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hộp giữ nhiệt trong tay.
Chu Đình Dực cười tươi: “Tôi đã dặn dì Vương chuẩn bị bữa trưa trước, toàn là đồ ăn lạnh, nguội vẫn ăn được, nhưng bây giờ vẫn còn nóng, cậu mau ăn đi."
An Tự bị nụ cười trên mặt Chu Đình Dực lay động, trong lòng không biết nên nói gì, nhưng vẫn nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Chu Đình Dực nhét một miếng trứng cuộn vào miệng, không nói gì, chỉ xua tay.
An Tự thu lại ánh mắt, đầu đũa do dự lựa chọn giữa các món ăn đầy màu sắc trong hộp cơm, cuối cùng chọn món trứng cuộn.
Mùi hương thoang thoảng của tiêu hòa quyện với hương thơm của hạt mè lan tỏa khắp khoang miệng.
An Tự vui vẻ híp mắt lại.
Ngon quá.
···
Hai người im lặng ăn xong bữa trưa, Chu Đình Dực đưa tay muốn lấy hộp cơm của An Tự, nói muốn mang đi rửa, trong lòng An Tự cảm thấy áy náy, nên đã để mình nhận việc này.
An Tự rửa sạch hai hộp cơm giữ nhiệt, cậu quay lại khu cắm trại, thấy Chu Đình Dực đang đứng đợi mình, có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.
“Chuẩn bị đi đâu à?” An Tự theo hướng dẫn của Chu Đình Dực cất hộp cơm vào túi, lên tiếng hỏi.
"Ừm." Chu Đình Dực lắc lắc chìa khóa chiếc xe việt dã, tỏ ra bí ẩn: "Đưa cậu đến một nơi rất đẹp."
An Tự chẳng hiểu chuyện gì, nhưng lần này cậu không nghĩ gì cả, cũng không thấy cảm thấy có gì bất ổn, bởi vì chẳng có gì có thể khiến cậu cảm thấy khó chịu hơn việc phải ngủ chung lều với Chu Đình Dực.
Hai người ngồi lên xe, lần này Chu Đình Dực tiếp tục lái xe về phía Bắc, đi khoảng nửa tiếng, An Tự bỗng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
m thanh đó lúc lớn lúc nhỏ, nhưng không ngừng vang lên bên tai, rất có tính xuyên thấu, không hiểu sao khi nghe vào lại khiến người ta sôi sục.
An Tự nhìn Chu Đình Dực, hỏi: "Đây là đâu?"
Chu Đình Dực chỉ cười, không trả lời.
Cho đến khi Chu Đình Dực đỗ xe ở một bãi đậu xe, dẫn An Tự đi về phía phát ra tiếng gầm rú một đoạn, An Tự mới nhận ra đây là một trường đua.
Chu Đình Dực dẫn An Tự vào một bên khán đài, đi một mạch không gặp trở ngại gì, hắn còn vẫy tay về một hướng trong trường đua giống như đang chào hỏi.
An Tự nhìn theo tầm mắt của Chu Đình Dực, thấy một người đàn ông cường tráng mặc trang phục đua xe, cậu quay đầu hỏi: "Anh quen à?"
“Trước đây có quen, nhờ mối quan hệ của anh ta nên chúng ta mới có thể vào đây.” Chu Đình Dực thu tay lại, nói tiếp: “Nhưng thật ra tôi không nhớ rõ lắm, chỉ biết là quen, nếu không có ghi chú trong WeChat thì tôi thậm chí còn không nhớ tên anh ta."
An Tự: "..." Anh đúng là tệ hại thật.
Dường như biết được An Tự đang nghĩ gì, Chu Đình Dực khom người dựa vào lan can, một tay chống cằm, lười biếng nhìn từ dưới lên, nhìn vào mắt An Tự, nhếch môi cười: "Sau này sẽ mời anh ta ăn cơm, tôi là người không thích mắc nợ."
An Tự muốn mỉa mai Chu Đình Dực một câu, đúng lúc này, một chiếc xe đua sơn màu đỏ trắng lao ra từ nhà để xe, vượt qua vạch xuất phát, lao nhanh về phía trước, khi vào khúc cua đã vượt qua một cách êm ái, tạo ra một vệt bụi mù, chiếc xe đua lướt đi như gió.
Tiếng gầm rú của động cơ vang lên bên tai, lớn hơn rất nhiều so với âm thanh nghe được ở trên xe, giống như tiếng sấm sét, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đôi mắt An Tự vô thức mở to.
Chiếc xe đua dường như vẫn đang tăng tốc, kéo theo một vệt bụi dài, tăng tốc, trượt bánh, rồi lại tăng tốc…
Trên đường đua quanh co đầy cát bụi, nhưng dường như gió cũng không đuổi kịp bóng đỏ cuồng bạo đó.
“Húuuuu!” Chu Đình Dực tỏ ra vô cùng phấn khích, khi chiếc xe đua chạy qua khán đài, Chu Đình Dực đã hô to một tiếng, An Tự giật mình đưa tay che một bên tai, nhìn sang Chu Đình Dực đang hưng phấn.
"Hồi nhỏ tôi đã ước trở thành một tay đua." Chu Đình Dực đột nhiên nói.
An Tự không ngờ Chu Đình Dực sẽ nói điều này, vậy nên cậu quay đầu, im lặng nhìn hắn.
“Nhưng sau đó tôi phải tiếp quản công ty, nên đã từ bỏ.” Chu Đình Dực tặc lưỡi, có chút tiếc nuối: “Tôi rất thích mua xe, sưu tầm đủ loại xe đua, để một phần nào đó có thể thực hiện ước mơ.”
An Tự chớp mắt, bỗng nhớ lại những chiếc xe lòe loẹt của Chu Đình Dực mà cậu đã từng thấy ở trường trước đây.
Chu Đình Dực thực sự có rất nhiều xe, theo góc nhìn của An Tự, có thể coi là một ngày thay một chiếc, mỗi chiếc xe đều có giá trị không hề rẻ, thường xuyên khiến Tôn Mân ghen tị và căm ghét.
Hóa ra đằng sau những chiếc xe đó còn có lý do như vậy.
An Tự đặt hai tay lên lan can, nhìn về chiếc xe đua ở phía xa vừa vượt qua khúc cua một cách đẹp mắt, trong tiếng gầm rú của động cơ từ xa đến gần, không biết là đang tự nói với bản thân hay đang nói với người khác: “Nếu có ước mơ, tốt nhất vẫn nên dốc hết sức để thực hiện nó.”