An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 11: Chu Đình Dực... Cũng mất trí nhớ!

Beta: Chang

“Hả???” Hà Lạc Thư vẻ mặt khϊếp sợ.

Tống Niên cũng ngẩng đầu lên khỏi bộ trà men ngọc quý giá, dù vẻ mặt không sốc như Hà Lạc Thư, nhưng mắt vẫn hơi trợn lên, thể hiện tâm trạng mất bình tĩnh của mình.

An Tự nhìn thấy phản ứng của hai người, dứt khoát gật đầu.

Quay lại vào buổi đêm của năm ngày trước.

Sắc mặt bác sĩ Hoàng có chút nghiêm trọng, tốc độ nói rất chậm, khiến người khác hồi hộp không thở nổi.

“Chu tiên sinh… Tình hình của cậu ấy cũng không tốt cho lắm…”

“...?”

An Tự nghĩ mình nghe nhầm, vậy nên cậu đã đè nén cái cảm xúc không biết nên vui hay nên buồn trong lòng xuống, dò hỏi: “Ông có thể nói rõ hơn được không?”

“Haizz...” Bác sĩ Hoàng thở dài, lông mày nhíu lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Bây giờ Chu tiên sinh cũng giống cậu, cũng mất trí nhớ.”

An Tự: “...?”

Hà Lạc Thư và Tống Niên cùng cúi đầu trầm tư, đều cảm thấy bất ngờ trước tin tức đột ngột này.

Thật ra trong lòng An Tự cũng rất hỗn loạn, một bên là vì cậu chán ghét Chu Đình Dực, cho nên nếu Chu Đình Dực mất trí nhớ thì tính cách của hắn cũng sẽ thay đổi theo. Việc này đối với An Tự mà nói chính là một chuyện cực kì tốt; nhưng mặt khác, bây giờ đến cả tình hình cụ thể của Chu Đình Dực cậu cũng không rõ, nếu đột nhiên có thêm biến chứng nào nữa, thì cuộc hôn nhân của Chu Đình Dực với An Tự chẳng có lợi ích nào, chỉ có thêm phiền phức mà thôi.

Vẫn là hy vọng Chu Đình Dực đừng có biến thành kẻ ngốc.

Nếu không còn phải chăm sóc hắn nữa.

“Bây giờ tình hình của cậu sao rồi?” Tống Niên hỏi.

An Tự giải thích sơ qua tình trạng hiện tại của bản thân, Tống Niên im lặng nghe hết sự việc, chờ An Tự nói xong mới an ủi cậu: “Tôi biết rồi, cậu chủ không cần lo lắng, rồi cũng sẽ ổn thôi.”

Nghe Tống Niên an ủi, trong lòng An Tự đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp.

Cậu không sợ mưa gió, nhưng dịu dàng sẽ làm cậu thấy yên tâm.

Mọi người ngồi quanh bàn trà nhàn nhã uống trà một lát, Hà Lạc Thư nói rằng phải về công ty, Tống Niên tiễn cậu ra cửa, sau đó lại vội vàng giúp An Tự cất hành lý.

Bây giờ chỉ còn An Tự ngồi một mình trong căn phòng khách rộng lớn, đối diện với cái TV lớn được treo trên tường.

Đột nhiên cậu cảm thấy hơi mệt, vậy nên đã thả lỏng người, từ từ dựa lưng vào sofa, tay xoa xoa huyệt thái dương.

Tính cách cậu điềm tĩnh như vậy, mọi việc lớn nhỏ đều có thể thuận lợi giải quyết, nhưng bây giờ tâm hồn cậu chỉ mới mười chín tuổi, vừa mới thành niên, tuy nói cậu trưởng thành sớm, liên tục đối mặt với những chuyện này cũng rất khó có thể bình tĩnh tiếp nhận được hết.

Giữ nguyên tư thế này một lát, chân An Tự rung rung, ở phần sườn đùi đột nhiên tiếp xúc với một vật cứng. An Tự mở to mắt, thò tay vào túi, lấy điện thoại ở trong ra.

Cậu im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đang phát sáng, đáy lòng dâng lên một chút do dự.

Tại vì mấy ngày hôm trước điện thoại đã mang đến cho cậu một bóng ma tâm lý khá lớn.

“...”

An Tự thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải mở khoá màn hình.

Mắt cậu đảo qua đảo lại màn hình chính hai lần, cuối cùng dừng lại ở biểu tượng Wechat nằm giữa màn hình.

Biểu tượng cũng khác đi so với trước đây.

An Tự nhấp vào Wechat, đăng nhập thử, không ngờ thế mà lại thuận lợi đăng nhập vào.

Giao diện đang load, nhưng không nhanh bằng lần trước khi cậu sử dụng, thậm chí còn bị ngưng giữa chừng.

Các âm thanh thông báo “ting ting” liên tiếp vang lên, vì phòng khách trống và rộng nên những âm thanh thông báo này được thêm hiệu ứng vòm 3D, chỉ trong chốc lát toàn bộ căn phòng đã tràn ngập âm thanh ting ting ồn ào náo nhiệt.

An Tự cầm di động ngơ ra một lát, chờ âm thanh thông báo hoàn toàn biến mất, lúc đó mới cau mày xem mấy thông báo đó.

Ngoài một số người có vẻ liên quan đến công việc ra, thì có một liên hệ khá nổi bật.

Vì người này đã gửi gần 900 tin nhắn, vậy nên bong bóng chat màu đỏ tươi mang lại một sự hiện diện mạnh mẽ.

Tên ghi chú của người này là “Tiểu tử Nhật Bản”.

Người nước ngoài sao?

An Tự nghi ngờ mở cuộc trò chuyện của hai người ra, vừa định xem rốt cuộc người này đã gửi tin nhắn gì cho mình, thì đột nhiên cuộc gọi Wechat hiện ra, một âm thanh reng reng reng ồn ào lại vang lên.

“...”

Người này bị gì vậy?

An Tự bị tiếng chuông cuộc gọi làm nhức đầu, không hề do dự, dứt khoát bấm nghe điện thoại.

“Alo? Alo? An Tự hả? Là cậu hả An Tự? Trả lời đi mà!!! Ai da dọa chết tôi rồi…”

Giọng nói chói tai của chàng trai kia truyền qua điện thoại xông thẳng đến tận đỉnh đầu An Tự, cậu đưa điện thoại ra xa tai, chờ đầu dây bên kia ngừng hú hét, lúc đó mới lạnh lùng mở miệng: “Là tôi, xin hỏi cậu là…”

“Áaaaaaaa An Tự!!! Cậu là cái đồ không có lương tâm, cậu có biết tôi lo cho cậu nhiều lắm không hả!!!”

“Tôi…”

“Vừa nghe tin cậu bị tai nạn giao thông là tôi đi mua vé máy bay về nước liền đó, nhưng mà lại không mua được! Phải vất vả nhờ quan hệ mới có được vé máy bay để trở về, cậu có biết cực khổ lắm không hả!!!”

“Tôi…”

“Giờ cậu đang ở đâu? À Tiểu Hà nói cho tôi rồi, cậu chờ ở đấy đi, tôi qua liền! Cậu chờ đó nhé!”

“Đinh” một tiếng, kết thúc cuộc gọi.

An Tự: …

Đôi khi, thậm chí không cần hỏi nhiều, chỉ cần nghe thấy cái sự phiền toái này thôi cũng đủ biết người này là ai.

Chắc chắn là thằng nhóc thối Tôn Mân đó.