Đoạn video có độ sắc nét rất rõ ràng, địa điểm quay hình như là một vườn hoa, nơi đó đã được trang hoàng thành một lễ đường long trọng, được trang trí vô số dây ruy băng cùng với bóng bay; khách mời đều mặc những bộ lễ phục trang trọng đẹp đẽ, họ lần lượt đứng thẳng người dậy, trên bàn tiệc hình tròn được phủ một tấm khăn màu trắng có một lớp ren tinh tế, cùng mỉm cười vỗ tay nhìn về một hướng.
Nhạc đám cưới được vang lên, tiếng kèn lớn vang vọng khắp cả vườn hoa, đồng thời máy quay dần dần phóng to, cuối cùng dừng lại một vị trí, trong màn hình xuất hiện một thảm đỏ vô cùng dài.
Hai bên thảm đỏ là hai hàng hoa đồng* nhỏ nhắn mặc những chiếc váy đáng yêu, những cánh hoa hồng được những bàn tay nhỏ bé trân trọng tung lên không trung, hoà vào nhau tạo thành một cơn mưa bằng cánh hoa vô cùng thơ mộng.
*Hoa đồng: Những đứa trẻ được tung hoa trong đám cưới gọi là hoa đồng.
Trong màn mưa hoa này, An Tự mặc một bộ lễ phục bằng tây trang màu trắng tinh khiết đang chậm rãi bước vào, trên người cậu chỉ có hai màu trắng và đen, mái tóc đen bị làn gió thổi nhẹ nhàng bay lên, đôi mắt đen láy sáng ngời, làn da trắng nõn mềm mại.
Cậu chậm rãi bước đi dưới ánh đèn sân khấu, nhịp bước vững vàng, đôi vai thẳng tắp.
Nhưng mà hiện tại, An Tự đang dựa vào thành giường bệnh, cậu với cái người đang tràn đầy nhiệt huyết trong đoạn video kia rõ ràng trông khác hẳn nhau. Lướt qua thời gian và không gian trong đó, bọn họ vốn dĩ là cùng một người, thế nhưng lại có chỗ nào đó không giống.
Tâm trạng của An Tự dần dần trùng xuống, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện ra một sự thật, chính là bản thân mình trong đoạn video này, thế mà trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.
Cho dù là năm đó nghe lời tiên tri nói trái đất sắp diệt vong, cậu cũng không cảm thấy khó chịu và sợ hãi như bây giờ.
Lẽ nào cậu thật sự (...) Chu Đình Dực rồi?
Cái động từ trong ngoặc đó, cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Không! Nhất định là cậu nhìn nhầm rồi.
Đoạn video vẫn đang phát, phần lễ của buổi kết hôn này cuối cùng cũng vào phần quan trọng, An Tự bừng tỉnh lại, nhìn thấy bản thân mình trong màn hình sắp đi đến cuối thảm đỏ. Chính vào lúc này, góc quay một lần nữa được thay đổi, lần này đổi thành góc nhìn về phía sân khấu chính.
Ngoài màn hình, đôi mắt của An Tự dần dần mở lớn.
Bởi vì cậu nhìn thấy Chu Đình Dực.
So với trong trí nhớ của An Tự, Chu Đình Dực này hoàn toàn không giống như vậy, người này đến cả tính tình cũng thay đổi rồi sao?
Hắn mặc một bộ lễ phục giống y hệt với An Tự trong video, vai rộng eo thon, tóc được tạo kiểu gọn gàng, để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt sắc sảo tràn ngập ý cười, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp tạo thành một độ cong hoàn mỹ, đang nở nụ cười hạnh phúc.
Hắn cứ như vậy đứng giữa sân khấu, trước mặt vị mục sư đáng kính, dõi theo An Tự từng bước từng bước đi về phía mình, cuối cùng đỡ lấy bàn tay mà An Tự đưa ra.
An Tự nhìn thấy hai tay của bọn họ mười ngón đan vào nhau.
“...”
Mục sư bắt đầu đọc lời thề của đám cưới, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chúc phúc nhìn về phía cặp đôi.
Bọn họ trao nhẫn, bày tỏ lòng chân thành với nhau.
“Bây giờ, mời hai vị chú rể hôn nhau…”
Video chợt ngừng lại.
An Tự xoa xoa đầu ngón tay vừa ấn nút dừng video, hít thở sâu vài cái.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
An Tự không ngừng niệm câu này trong lòng.
Cậu từ nhỏ đến lớn đều không nhạy bén với tình cảm, cho dù trong nhà xảy ra chuyện, cậu đều có thể bình tĩnh xử lý.
Nhưng mà, kể từ khi lên đại học và quen biết với Chu Đình Dực, số lần tâm trạng cậu thất thường tăng lên đáng kể, mấy ngày nay vừa mới tỉnh táo lại một chút, bây giờ huyết áp đột nhiên tăng cao hơn.
Cậu di chuyển ngón tay, ấn vào “dislike”, xóa hết lịch sử tìm kiếm, tắt trang tin tức, khoá màn hình điện thoại.
Một loạt động tác được hành động rất nhanh.
An Tự chỉ hận không thể ném cả cái điện thoại này ra ngoài cửa sổ, nhưng sau khi nghĩ lại, điện thoại là Hà Lạc Thư mang đến, không nên ném. Thế nên chỉ đành thực hiện biện pháp mắt không thấy tim không phiền, cất điện thoại vào trong ngăn tủ đầu giường.
Ngăn kéo đóng lại, kêu lên một tiếng “cạch”, vừa đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên.
An Tự điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi ngay ngắn, dùng giọng nói mà bản thân cảm thấy là bình tĩnh nhất để lên tiếng: “Mời vào”.
Người đẩy cửa bước vào là bác sĩ Hoàng - bác sĩ trị liệu của cậu, An Tự không ngờ bác sĩ sẽ đến vào khoảng thời gian này, cảm thấy có chút ngạc nhiên, hỏi có chuyện gì.
Bác sĩ Hoàng có vẻ mặt hiền lành, nụ cười dễ mến, nhưng lần này sắc mặt ông ấy có chút nghiêm trọng.
Lông mày của An Tự dần dần cau lại.
“Tôi vừa mới nhìn qua một chút kết quả kiểm tra hôm nay của cậu…” Hai tay của bác sĩ Hoàng đặt trước người, giọng nói thận trọng, chính là dùng tốc độ rất chậm để nói chuyện.
Lòng An Tự vô thức nóng lên.
“Không có vấn đề gì lớn, có lẽ sẽ sớm được xuất viện.”
An Tự: “...”
An Tự: “Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần khách khí, cơ thể của cậu hồi phục thật tốt mới chính là chuyện vui nhất của chúng tôi. Có điều…”
Tâm trạng của An Tự không dễ dàng mới dịu xuống, bây giờ lại bị câu “có điều” này dọa nhảy dựng lên.
Bác sĩ Hoàng nâng tay đẩy gọng kính, trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: “Còn có một chuyện tôi nghĩ rằng nên nói cho cậu biết. Ngài Chu Đình Dực đã tỉnh lại rồi, chính là vào tối hôm qua, nhưng tình huống của cậu ấy… không tốt lắm.”
“Tình huống… không tốt lắm?”