An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 7: Không phải là mơ

Edit: Bas Beta: Chang

“Vết thương bị đau sau? Trời ơi trời, chậm chút chậm chút… anh muốn làm gì? Để tôi để tôi!” Hà Lạc Thư bị động tác và bộ dạng cau mày đầy đau đớn của An Tự dọa cho một trận, vội vàng chạy lại muốn đỡ người, nhưng ngay tức khắc đã bị An Tự bình tĩnh ngăn lại.

“Không sao…” An Tự hít sâu một hơi, cam chịu số phận nằm lại giường bệnh, nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xoá, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Không phải mơ.

Vì vậy, loại trừ cách giải thích không khoa học, hiện tại cậu đang ở trong thế giới thật.

“Chủ tịch, anh thật sự không sao chứ…?” Hà Lạc Thư có vẻ còn căng thẳng hơn cả An Tự, nếu như bị thương vào viện không phải là An Tự, mà là bản thân cậu ấy, ngũ quan thanh tú đã sớm nhăn lại thành một cục vì đau đớn rồi.

An Tự không trả lời câu hỏi của Hà Lạc Thư, nhẹ nhàng nói: “Mấy giờ rồi?”

Hà Lạc Thư liếc nhìn đồng hồ, đáp: “Sắp mười giờ rồi.”

“Vậy cậu về trước đi, tôi ngủ một lát.”

Hà Lạc Thư không yên tâm, bây giờ An Tự mất trí nhớ rồi, trạng thái vô cùng không ổn định, cậu ấy lại kể nhiều chuyện như vậy, chắc chắn cậu sẽ không thể tiêu hoá hết được. Người thông minh đều có thể nhìn ra được, bây giờ An Tự nhất định đang hoài nghi nhân sinh.

Những người mất trí nhớ trong phim truyền hình đều như vậy đó.

Chủ tịch, anh vất vả rồi. QAQ

“Tôi thật sự không sao, cậu quay về đi, mấy hôm nay vất vả cho cậu rồi.” An Tự nhắm mắt lại.

“Không vất vả không vất vả…” Hà Lạc Thư hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của An Tự, nằm trên giường bệnh đắp chăn, nhưng trong chăn không hề phồng lên, chắc chắn lại gầy đi rồi.

“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé! Tôi quay về công ty giúp anh xử lý mọi chuyện, ngày mai tôi lại đến.” Hà Lạc Thư nhịn xuống động tác muốn khịt mũi, đứng dậy khỏi ghế chăm bệnh bên cạnh giường, giúp An Tự đè lại góc chăn. Khi vừa định quay người rời đi, lại nghĩ đến trong túi mình có mang theo thứ gì đó, thế là lấy đồ trong túi ra nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn đầu giường, giọng nói cũng nhỏ hơn vài phần: “Tôi mang điện thoại mới cho anh, cái điện thoại cũ của anh bị hỏng rồi, chỉ còn lại thẻ sim. Nếu như anh buồn chán có thể lên mạng… vậy tôi đi trước đây.”

An Tự không phản ứng, cậu biết nếu như mình có phép lịch sự thì nên nói với người ta một tiếng cảm ơn. Nhưng hiện tại cậu thật sự không có tâm trạng, vừa rồi động đến vết thương rất đau, chỉ đành nhắm mắt lại không thèm cử động, không ngờ tới là cậu thật sự ngủ mất rồi.

Đợi đến khi An Tự tỉnh dậy lần nữa, sắc trời bên ngoài đã tối, cô y tá nhỏ vừa đúng lúc mang bữa tối đi vào.

Cô nâng cao đầu giường lên, giúp An Tự có thể ngồi dựa vào giường, sau đó nhanh chóng dọn bàn ăn ra, bày sẵn bữa tối lên, cười nói một câu: “Chúc anh dùng bữa ngon miệng.”

Y tá nhỏ nhận được câu cảm ơn của An Tự, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

Tay trái An Tự cầm đũa, đánh giá cháo trắng và món ăn kèm trước mặt một chút, cảm thấy thật sự không có chút khẩu vị nào, thế là lại đặt đũa xuống.

Cậu ngồi như vậy một lúc, cảm thấy hơi khát, muốn uống chút nước, vừa định vươn tay đến tủ đầu giường lấy cốc nước, kết quả lại nhìn thấy chiếc điện thoại mà Hà Lạc Thư để lại trước khi rời đi.

Trong vô thức, tay của An Tự đang phân vân lựa chọn giữa cốc nước và điện thoại mới, cuối cùng vẫn chọn điện thoại.

Giao diện của chiếc điện thoại mới vẫn còn ở hình ảnh gốc, màn hình cảm ứng rõ ràng rất khác với kiểu dáng cũ trong trí nhớ của cậu, thao tác sử dụng vẫn còn chưa quen.

An Tự nheo mắt tìm kiếm cài đặt, phát hiện ra trên góc màn hình là hệ thống trình duyệt.

Mở app ra, giao diện của hệ thống trình duyệt xuất hiện, An Tự trượt xuống lướt qua các trang tin tức được đề xuất.

Gần đây không có tin gì hot, tin tức liên quan đến việc cậu bị tai nạn xe phải lướt xuống một lúc mới có thể nhìn thấy được.

Tin tức chính là như vậy, mỗi ngày hầu như đều xảy ra những chuyện mới, vả lại những câu chuyện đó chỉ có thể trở thành chủ đề trong bữa ăn hoặc bàn trà, sau đó sẽ đi vào quên lãng.

An Tự ấn vào tin tức mới nhất, đọc qua một chút.

Nội dung không có gì hay ho, chỉ là kể lại những chuyện đã từng xảy ra một cách máy móc, giống như đại đa số bài báo công nghiệp vậy, đến cả ảnh kèm theo cũng là một bức ảnh không thể nhìn rõ được hiện trường - hình ảnh chính là một chiếc xe thương vụ màu đen bị đâm đến biến dạng, còn lại chẳng có thứ gì nữa.

An Tự đóng trang tin tức lại, lướt lên quay trở về đầu trang, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thanh tìm kiếm, chậm rãi nhập vài chữ lên trên.

[Hôn lễ An Tự Chu Đình Dực]

Con trỏ chuột nằm sau chữ “Dực” liên tục nhấp nháy.

Tim của An Tự đập dữ dội trong l*иg ngực, dần dần đồng nhất với tốc độ nhấp nháy của con trỏ chuột trên thanh tìm kiếm.

Cậu trở lên căng thẳng lạ thường, răng cắn chặt vào nhau.

Khi đầu ngón tay chạm vào màn hình, một cảm giác lành lạnh truyền đến, hình ảnh lập tức nhảy ra, bởi vì là điện thoại mới, độ nhạy tốt, thời gian cộng lại thậm chí không tới hai giây.

Kết quả tìm kiếm dựa vào từ khoá hiển thị trên màn hình, ở trên cùng có một đoạn video.

An Tự mím môi mở video ra, vô thức điều chỉnh âm lượng xuống thật thấp.