Edit: Bas
Beta: Chang
Không sai, An Tự, cậu… mất trí nhớ rồi.
Cái tình tiết mất trí nhớ thế này thường gặp rất nhiều trong tiểu thuyết, trong cuộc sống hiện thực mặc dù không thấy thường xuyên, nhưng rơi trúng người mình thì không còn gì để nói nữa.
Với lại, cậu mất trí nhớ so với người khác không giống nhau lắm.
Rất nhiều người bị mất trí nhớ, họ vẫn biết rằng mình mất đi kí ức, sẽ cảm thấy khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời đã biến mất, không thể nhớ nổi những chuyện đã từng xảy ra.
Nhưng An Tự mất trí nhớ lại không như vậy.
Lập một cái bảng so sánh, đối với An Tự hiện tại mà nói, chính là giống như việc hôm qua cậu còn đang theo dõi tiến độ ở trong phòng thí nghiệm, hôm nay vừa mở mắt ra đã bị thương nằm trên giường bệnh, lại không có ai nói cho cậu biết, bây giờ đã là mười năm sau.
Rất giống với “xuyên không” hay được nhắc đến trong tiểu thuyết, nhưng từ góc độ khoa học mà nói, An Tự đúng thật đã mất trí nhớ rồi, chỉ có điều là nhận thức của cậu hiện tại đang ở mười năm trước, cũng chính là năm cậu mười chín tuổi.
“Tôi, ừm… hôm nay chúng ta sẽ nói một chút về chuyện vì sao anh lại bị thương.”
“Vì gặp tai nạn xe.”
“Đúng, bởi vì tai nạn xe.” Hà Lạc Thư tiếp tục nói: “May mắn là tài xế phản ứng nhanh, có điều… haizz…”
An Tự nhẹ nhàng cử động cơ thể, đổi sang một tư thế khác, mặc dù cả người vẫn còn đau nhức, nhưng có thể làm cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn một chút vẫn tốt hơn. Bây giờ chỉ là một động tác nhỏ cũng có thể khiến cậu phải tốn rất nhiều sức lực.
Cậu thở hắt ra một hơi, thấp giọng nói: “Tài xế đó bây giờ…”
“Ông ấy không có chuyện gì lớn, bây giờ đang ở phòng bệnh bên cạnh tiến hành điều trị. Chiếc xe đó có tính an toàn rất cao, đây cũng coi như là trong cái rủi có cái may.” Hà Lạc Thư vươn tay giúp An Tự kéo lại góc chăn bị lật, nói tiếp: “Đúng rồi, hôm qua tôi quên nói với anh, thật ra trên xe ngoài anh ra vẫn còn một người…”
Trên xe vẫn còn một người?
Hà Lạc Thư nhìn ra được vẻ nghi ngờ trong mắt An Tự, có hơi bối rối, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chuyện này nói ra thì dài lắm, tôi sẽ lựa điểm mấu chốt để nói với anh.”
An Tự chớp mắt, tinh ý nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của Hà Lạc Thư.
“Là như này… thân phận hiện tại của anh là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty TNHH Công nghệ An Vũ, một doanh nhân trẻ có tài sản hàng trăm tỷ, là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố B và thậm chí là toàn quốc.”
An Tự mơ hồ, suy nghĩ về các mối quan hệ của thân phận này.
Trước đó, An Tự biết được từ chỗ các y tá, bây giờ cậu đang được điều trị tại một trong số các bệnh viện tư nhân đứng đầu cả nước, và khu cậu đang ở là nơi được trang bị tốt nhất bệnh viện, nói ra thì địa vị thân phận của mình không tính là thấp, ít nhất vẫn có chút tài sản.
Chỉ là không ngờ tới, thực tế còn khoa trương hơn cả trong tưởng tượng.
Xem ra sự nghiệp của mình rất thành công.
Hà Lạc Thư cho An Tự chút thời gian để tiêu hoá những tin tức này, cậu ấy trộm nhìn biểu cảm trên mặt An Tự, đợi cho đến khi sự bối rối giấu trong lông mày của An Tự dần dần biến mất, khó khăn nói tiếp: “Về chuyện tôi là thư ký của anh thì anh đã biết rồi. Công ty của chúng ta đang trên đà phát triển tốt, vẫn luôn dẫn đầu trong ngành này, chỉ là đang tồn tại một ít đối thủ cạnh tranh, trong số đó đối thủ cạnh tranh lớn nhất… có lẽ nên nói là lớn nhất lúc trước, là công ty TNHH Công nghệ Điện tử Chí Dương. Công ty này phát triển rất tốt, với lại trên thị trường tài chính, chủ tịch của công ty này cũng có chút va chạm với anh. y da, có một số người thích gây sự, không hiểu gì mà cứ luôn đem hai người ra so sánh, rất phiền luôn, anh ta sao có thể so được với…”
Khi nói đến đây, Hà Lạc Thư chợt sửng sốt, khi bừng tỉnh lại mới phát hiệu là mình đã lỡ lời, cậu ấy áy náy ho khan hai tiếng, cười nói: “Dù sao thì, anh ta chính là người ngồi chung xe với anh.”
“Vậy tên của anh ta là…?”
“À, anh ta tên là Chu Đình Dực, “Đình” trong đình đài lầu các, “Dực” là Lập Vũ.
(Giải thích một chút tên của công: Dực: 翊 bao gồm bộ Lập: 立 và bộ Vũ: 羽)
An Tự nhắm mắt lại, nhẩm trong đầu hai lần cái tên này.
Chu Đình Dực, Chu Đình… ai cơ?
“Cậu… nói ai?” An Tự cảm thấy giọng nói của mình có chút thay đổi.
Hà Lạc Thư cũng bất ngờ khi An Tự đột nhiên thay đổi thái độ, mơ hồ lặp lại một lần nữa: “Chu Đình Dực, “Chu” trong cuối tuần, “Đình” trong… giám đốc An, anh làm sao vậy? Anh khó chịu ở đâu sao??? Tôi giúp anh gọi bác sĩ!”
(Giải thích về họ của công: Chu 周 từ này lấy trong từ 周末 tức là cuối tuần)
“Tôi không sao…”
An Tự trừng mắt, ngăn lại Hà Lạc Thư đang lo lắng hoảng sợ nhảy cẫng lên như dưới mông có lửa, lần nữa nói rằng bản thân mình không sao, lúc này mới dỗ cho người kia bình tĩnh lại.
Vừa rồi đúng thật ánh mắt cậu đã tối lại, nhưng không phải trên phương diện sinh lý, mà là phương diện tinh thần.
Cuộc tấn công có chủ đích đánh chính xác vào tinh thần khiến cậu nhất thời muốn ngất ngay tại chỗ, không muốn phải đối mặt với sự thật ảo ma này.
Việc kết hôn đối với cậu vốn dĩ không phải là vấn đề lớn, mặc dù cậu đúng là chưa từng nghĩ đến chuyện này. Một người chưa bao giờ có hứng thú với yêu đương, thế mà ở tương lai, lại có một ngày nào đó yêu đương và kết hôn với người khác.
Dựa vào tình huống Hà Lạc Thư nói cho cậu biết, năm nay cậu đã hai chín tuổi, đã đủ độ tuổi kết hôn theo pháp luật, vậy thì chỉ cần trong tình huống đôi bên “anh tình em nguyện”, thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Mặc dù hiện tại ngoài ý muốn rơi vào trạng thái mất trí nhớ, nhưng bệnh tình sẽ nhanh chóng hồi phục, vậy nên cũng phải có trách nhiệm với một nửa còn lại của mình.
Nhưng điều này phải dựa trên một tiêu chí, nửa còn lại của cậu là một người bình thường.
Ít nhất thì, trong sự hiểu biết của An Tự, bắt buộc phải là một người bình thường.
Nhưng Chu Đình Dực, hắn là một tên thần kinh.