"Minh Khê!" Randy rất tức giận, "Cậu có biết hai ngày nay tôi lo lắng cho cậu thế nào không?"
"Xin lỗi Randy." Minh Khê cố gắng giải thích tình trạng bất khả kháng của mình, nhưng lý do rõ ràng là không thể nói ra, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Randy đánh giá cậu từ đầu đến chân, bất lực thở dài: "Đi thôi, về rồi nói sau."
Minh Khê sững sờ, theo bản năng quay đầu nhìn vào phòng, cậu không biết Ayres đã đi đâu, tại sao lại không có trong phòng, cậu muốn đợi Ayres quay lại, nhưng rồi chợt nhận ra mình không có lý do và thân phận để ở lại đây.
Cậu đóng cửa lại, mặt tái nhợt cười với Randy: "Đi thôi."
Chưa đi được mấy bước, Randy đã phát hiện ra sự khó xử của cậu, nhưng anh không nói gì, chỉ dùng cánh tay đỡ lấy cậu, hai người chậm rãi đi về.
Trở về khoang số 2, trên đường đi toàn là những beta quen thuộc, tranh nhau hóng chuyện, may mà bị Randy đuổi đi, Minh Khê thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cậu thực sự không có sức để đùa giỡn với các bạn cùng lớp.
Randy vừa đóng cửa ký túc xá, Minh Khê "hít" một tiếng, vịn giường khó khăn nằm xuống, cả khuôn mặt chán nản vùi vào gối.
Thật khó chịu, huấn luyện quân sự nửa đêm bị tiếng loa đánh thức tập luyện cậu cũng chưa từng khó chịu như vậy.
Minh Khê hoàn hồn, hỏi với giọng buồn bực: "Randy, sao cậu biết tôi ở chỗ Ayres?"
Randy trợn mắt: "Chuyện lạ gì chứ, cả đội đều biết rồi."
Minh Khê ngây người: "Ý cậu là sao?"
Randy không trả lời, mà nghiêm túc nhìn cậu: "Minh Khê, cậu đã cùng Ayres trải qua kỳ phát tình, đúng không?"
Minh Khê gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng không thể kìm nén.
"Cậu tự nguyện sao?" Randy hỏi một câu kỳ lạ.
Minh Khê sững sờ, sau đó kiên định gật đầu: "Tất nhiên rồi, Randy, cậu biết anh ấy đã cứu tôi, tôi... tôi thích anh ấy."
"Nhưng anh ấy có omega mình thích rồi, Minh Khê."