“Nóng quá…”
Quý Sơ An kéo nới cổ áo lỏng lẻo của mình ra, cố gắng làm tản bớt nhiệt độ khô nóng trong cơ thể nhưng đều vô ích.
Cơ thể cậu đang không ngừng nóng lên, phảng phất như có ngàn vạn con côn trùng bò râm ran khắp nơi, đặc biệt là chỗ khó nói bên dưới và tuyến thể sau gáy, càng nóng đến kinh hoảng.
Thậm chí, còn có sự trống rỗng và khát khao tột cùng.
Cậu khao khát được ai đó gặm nhấm tuyến thể, rót thật nhiều pheromone nồng ấm, khát vọng được…. Lấp đầy.
Giai đoạn động dục do thuốc gây ra còn khó chịu hơn rất nhiều so với những lần trước kia, thậm chí chỉ mới một lát đã bắt đầu khiến ý chí của cậu tan rã.
Hốc mắt Quý Sơ An đỏ hoe, chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua nào đó, dường như cậu đã tuyệt vọng nghĩ rằng mình sẽ phải chấp nhận vận mệnh bị ai đó đánh dấu.
Nhưng mà cậu thật sự không làm được, Quý Sơ An không muốn sau này trở thành món đồ chơi của du͙© vọиɠ.
Cắn mạnh vào đầu lưỡi, rốt cuộc cũng kéo lại được một tia tỉnh táo. Quý Sơ An nỗ lực chống đỡ cơ thể bủn rủn của mình, chậm rãi lết tới cửa sổ.
Người tiêm thuốc kí©ɧ ɖụ© đã nói qua, đêm nay mặc kệ cậu có đồng ý hay không, sẽ có người tới đây.
Cậu không muốn bị người khác làm nhục, bị bán tới nơi tối tăm này cũng không còn khả năng chạy trốn. Vậy thì, việc duy nhất cậu có thể làm chỉ có thể là… tự tử.
Quý Sơ An chật vật mở cửa sổ, gió lạnh thấu xương trong nháy mắt ùa vào, cậu run rẩy trèo lên cửa sổ, sau đó nhảy xuống không một chút lưu luyến…
Nếu như sự ra đời của cậu là tội nghiệt, vậy thì cậu lựa chọn trả lại mạng sống của mình.
….
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Omega xinh đẹp đang cuộn tròn ngủ trên giường bỗng giật mình mở mắt ra, mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc suốt mười mấy năm trời, nhưng Quý Sơ An lại có chút không phản ứng kịp.
Không phải cậu… Đã chết rồi sao?
Khi ấy, cậu thả mình giống như một chú chim khao khát đoạt lấy sự tự do, chết lặng yên không tiếng động trong đêm vắng lạnh buốt, nhưng tại sao Quý Sơ An lại tỉnh dậy?
Quý Sơ An không khỏi véo mạnh lên cánh tay của mình một cái, đau!
Cậu ngồi bật dậy, vừa mở điện thoại lên thì đồng tử lập tức co rút lại.
Trên màn hình rõ ràng đang hiển thị hôm nay là ngày 21 tháng 8 của ba năm trước!
Mà ngày hôm nay chính là ngày mà vị thiếu gia thật của Quý gia - Quý Sơ Vũ - trở lại.
Mà cậu, là thiếu gia giả mạo.
Hình như cậu trọng sinh mất rồi.
Năm đó, mẹ cậu muốn con trai mình có thể đổi đời hưởng một cuộc sống sung túc không bận tâm ăn mặc, bà cùng với người chị gái của mình đang làm hộ sĩ ở bệnh viện đã cố tình tráo đổi hai đứa trẻ sinh cùng lúc với nhau.
Kết quả lại không ngờ, một vụ tai nạn xe hơi tiễn hai vợ chồng ra đi cùng lúc, chỉ để lại một mình Quý Sơ Vũ trên đời.
Quý Sơ Vũ không có tiền đi học nên cũng chỉ có thể bỏ ngang đi làm thuê kiếm tiền trang trải, cuối cùng bất đắc dĩ lựa chọn đi bán máu.
Rồi sau đó, một người dòng bên nào đó của Quý gia cần dùng đến máu, thế là phát hiện ra sự thật.
Làm xong hết thảy xét nghiệm ADN, Quý Sơ Vũ chính thức quay về Quý gia.
Còn cậu, cái tên thiếu gia giả tu hú chiếm tổ, bắt đầu bước vào cuộc sống bị ép buộc vắt kiệt cả mạng sống.
Cậu đề cập với mọi người rằng mình sẽ rời khỏi Quý gia, hơn nữa sẽ cố gắng trả nợ lại những gì mình đã vô tình nhận lấy.
Tuy nhiên, Quý gia lại bảo với Quý Sơ An rằng thứ mà cậu nợ quá nhiều, yêu cầu phải trả theo từng phần, từng chút, chậm rãi mà hoàn lại.
Nhớ tới ba năm dốc hết tâm huyết viết ra từng câu ca lời hát, bao nhiêu kịch bản bị Quý Sơ Vũ ký tên nhận, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi thôi mà Quý Sơ Vũ đã thành danh rạng rỡ, chớp mắt đã hoá thành minh tinh chói sáng.
Mà cậu, bởi vì mất ngủ nghiêm trọng dẫn tới bị đau thần kinh, rốt cuộc không thể nào nghĩ tiếp ra được gì nữa, không còn bất cứ giá trị hữu ích nào sót lại trên người.
Thế là, dưới sự sắp xếp của Quý Sơ Vũ, cậu bị bán lại cho bọn buôn người thế giới ngầm, vì nhất quyết không chịu khuất phục nên bị ép tiêm thuốc kí©ɧ ɖụ©, ý đồ muốn dùng kỳ động dục tra tấn cậu.
Sau khi hồi tưởng lại khoảng thời gian ngắn ngủi lại bi thảm kiếp trước, Quý Sơ An cắn môi, cậu tự hỏi không biết việc mình trọng sinh lại có ý nghĩa gì.
Chẳng lẽ lại muốn như kiếp trước, bán mạng cho Quý gia chỉ vì muốn trả nợ sao?
Không, cậu không muốn.
Nhưng làm thế nào mới có thể thoát khỏi kìm kẹp của Quý gia đây?
Bỗng dưng một bóng dáng cao lớn anh tuấn thoáng hiện ra trong tâm trí.
Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý tưởng lớn mật.