Trần Thập Nhất lè lưỡi với Quý Nam Tinh, thấy giáo viên chủ nhiệm quay lại thì vội ngồi ngay ngắn, không dám nói chuyện phiếm nữa.
Giáo viên chủ nhiệm dựa theo thông tin học sinh đã điền khi đăng ký để phân công cán sự lớp tạm thời, nghe thấy tiếng động từ các lớp khác, mới cho học sinh lớp mình xuống tập hợp: "Ra chỗ biển lớp bảy xếp hàng, xếp theo thứ tự từ thấp đến cao, nam một hàng nữ một hàng, nhanh lên nhanh lên."
Học sinh lập tức di chuyển, túm năm tụm ba ra khỏi lớp.
Ngọc Lan là trường trung học trọng điểm, ai cũng tranh nhau vào, không lo thiếu học sinh, lúc này học sinh từ các lớp ra sân tập hợp, hành lang ngay lập tức trở nên đông đúc.
Mọi người mặc đồng phục giống nhau, lại là ngày đầu tiên đi học, vừa ra khỏi lớp chẳng ai biết ai.
Quý Nam Tinh mặc thường phục khá nổi bật, nhưng cậu cũng không biết ai trong lớp mình, chỉ có thể theo dòng người đông đúc đi về một hướng, cùng họ xuống lầu.
Giữa dòng người đông đúc chen chúc nhau trên cầu thang, va chạm là chuyện khó tránh khỏi. Ở khúc quanh cầu thang, Quý Nam Tinh bất ngờ bị ai đó huých phải, theo quán tính loạng choạng suýt ngã.
Nhưng cú va chạm đáng lẽ phải xảy ra với lan can lại không xảy ra, ngược lại là cảm giác mềm mại, ấm áp qua lớp vải mỏng.
Quý Nam Tinh quay đầu lại, thì ra là nam sinh vừa ngồi cạnh cửa sổ đã đưa tay đỡ cậu, không để cậu va vào lan can cầu thang.
Quý Nam Tinh đứng vững chờ đối phương thu tay lại, mới nói: "Cảm ơn."
Tiêu Dã mỉm cười với cậu: "Không có gì, người đông, cậu tự cẩn thận."
Quý Nam Tinh ừ một tiếng, theo dòng người chậm rãi xuống lầu, nhưng tâm trí lại đặt hết vào chỗ vừa bị nam sinh kia chạm vào.
Rất ấm, là kiểu ấm có thể xua tan cái lạnh trên người cậu.
Cho đến khi đứng ở khu tập hợp của lớp bảy, được giáo quan dẫn đến khu vực huấn luyện quân sự, Quý Nam Tinh vẫn đang nghĩ về chuyện này.
Nam sinh đó có gì khác biệt, hay là mang theo pháp khí đặc biệt gì?
Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm đến, đứng bên cạnh giáo quan nói về tình hình học sinh lớp mình, hai người không tham gia huấn luyện quân sự, trong đó có một người không mặc đồng phục cũng là có lý do.
Quý Nam Tinh đứng ở hàng sau nhìn, giáo viên chủ nhiệm nhỏ giọng nói chuyện với giáo quan, ngũ quan của cậu nhạy bén hơn người thường, âm thanh mà người ở hàng đầu tiên chưa chắc đã nghe thấy, dù đứng xa cậu cũng nghe được.
Quý Nam Tinh xoay xoay chuỗi tràng hạt sau lưng, ai không tham gia huấn luyện quân sự thì giáo quan đã biết trước, giáo viên chủ nhiệm còn đặc biệt dặn dò một lượt, chắc là giải thích lý do cậu không mặc đồng phục, cũng tránh cho cậu bị giáo quan hỏi trước mặt mọi người.
Một giáo viên chủ nhiệm quan tâm đến lòng tự trọng của thanh thiếu niên từ những việc nhỏ nhặt như vậy, nhưng trên người lại mang theo âm khí, hơi kỳ lạ.