Bạn Cùng Bàn Mỏng Manh Yếu Đuối

Chương 8

Trường Trung học Ngọc Lan, một trong năm trường trọng điểm hàng đầu thành phố Ngọc Lan. Mới tám giờ sáng, cổng trường và sân thể dục đã vắng tanh bóng người. Quý Nam Tinh chậm rãi bước vào trường, vẫn có thể nghe thấy tiếng đọc bài đồng thanh vang lên từ một số lớp học.

Bảo vệ cổng trường tận tâm hỏi tên và lớp của cậu. Mặc dù không mặc đồng phục cũng không đeo bảng tên, nhưng thấy cậu là học sinh lớp mười, lại là ngày đầu tiên đi học, nên cũng cho cậu vào.

Đồng phục, bảng tên và sách giáo khoa đã được phát vào ngày đăng ký nhập học, hiện vẫn đang ở nhà. Sư huynh thậm chí còn không cho cậu cơ hội về nhà lấy mà đưa thẳng đến trường, Quý Nam Tinh chỉ đành tay không vào lớp.

So với sự yên tĩnh của học sinh lớp mười một và mười hai, khu nhà lớp mười rõ ràng ồn ào hơn nhiều.

Mọi người bước vào giai đoạn mới của cuộc đời với sự háo hức và hồi hộp, trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới, sức sống tươi trẻ của tuổi thanh xuân tạm thời chưa bị bài vở nặng nề của trường trung học mài mòn, vì vậy ngay cả khi không ai ồn ào, trong lớp học vẫn có một sự phấn khích không thể kìm nén khi đối mặt với cuộc sống mới.

Khi Quý Nam Tinh tìm thấy lớp của mình, giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng nói về nội quy lớp học. Khi cậu gõ cửa bước vào, giáo viên chủ nhiệm cùng với hơn ba mươi cặp mắt của cả lớp đồng loạt nhìn về phía cậu.

Ánh mắt Quý Nam Tinh dừng lại trên người giáo viên chủ nhiệm một lúc, theo thói quen xoay xoay chuỗi tràng hạt trên cổ tay.

Lớp học vốn yên tĩnh lại vang lên những tiếng xì xào.

Giáo viên chủ nhiệm gõ lên bàn, nhìn quanh lớp học, đưa tay đẩy kính, nghiêm nghị nói: "Yên lặng!"

Dưới sự uy hϊếp của giáo viên chủ nhiệm mới, tiếng xì xào lập tức im bặt.

Thấy học sinh đã yên lặng, giáo viên chủ nhiệm mới nhìn về phía người đứng ở cửa: "Quý Nam Tinh? Ngày đầu tiên đi học đã đến muộn? Đồng phục đâu, cặp sách đâu?"

Quý Nam Tinh khẽ cúi đầu ho khan hai tiếng, cố tình hạ giọng: "Em vừa từ bệnh viện ra, chưa kịp về nhà lấy cặp sách thay quần áo, anh trai em đã về lấy giúp em rồi."

Quý Nam Tinh không lùn, mười sáu tuổi đã cao một mét bảy lăm, chiều cao gần như tăng vọt trong vòng nửa năm nay, thường xuyên bị đau chân vào ban đêm, cộng thêm làn da trắng, hàng mi dày rậm, chỉ cần đứng đó thôi cũng trông yếu ớt như sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.

Là giáo viên chủ nhiệm, tất nhiên cô đã nắm được tình hình của học sinh trong lớp. Khi Quý Nam Tinh được gia đình đưa đến đăng ký, người nhà cậu còn đặc biệt nói, đứa trẻ này sức khỏe không tốt, nhưng thông minh, học lực cũng không tệ, gia đình không yêu cầu cậu thi vào trường đại học quá tốt, chỉ cần khỏe mạnh vượt qua ba năm trung học là được.