Quyển 1 - Chương 2: Thế Giới Này Vốn Là Không Công Bằng
Đó là một sự hỗn loạn. Mà hỗn loạn này duy trì rất ngắn. Không hề vượt qua một giờ đồng hồ. Đây là cửa đầu tiên để sàng lọc bớt người. Nếu không thể sớm lấy lại được bình tĩnh mà đối mặt với những chuyện sắp xảy ra. Sớm muộn cũng sẽ chết đi. Hạ Mạt nhìn lướt qua quảng trường trong trấn. Ở nơi đó chẳng mấy chốc sẽ tụ tập rất nhiều người. Bọn họ đối với chương trình sẽ có đủ loại phản ứng. Tích cực có, tiêu cực có. Mà đặc biệt là ở phía sau quảng trường nhỏ, chỗ có thôn trưởng sẽ chật ních người nhận nhiệm vụ.
Vậy bây giờ so sánh với kiếp trước một chút. Dự định theo trình tự bình thường mà nâng cao thực lực của mình? Hay là hiện tại ra khỏi thôn, ở bản đồ đã ngoại mà nâng cao thực lực của mình? Hạ Mạt hơi suy nghĩ một chút. Không do dự lựa chọn vế sau. Nguyên nhân không có gì đặc biệt, nếu như đi theo trình tự bình thường. Quả thật là ban đầu có thể làm cho thực lực bản thân tăng lên không ít. Thế nhưng, như vậy cũng chính là theo những trò chơi căn bản. Đều phải làm nhiệm vụ. Tân thủ trấn tất cả nhiệm vụ đều là đi một vòng ở tân thủ trấn. Thu lượm một vài thứ đơn giản. Tuy rằng ai cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ loại này rất tốt. Nhưng lại phải thường xuyên ra ra vào vào tân thủ trấn.
Bụi Trần cùng những trò chơi khác không hề giống nhau. Ở game này, là lấy sinh mệnh của chính mình ra mà chơi. Mới vừa mở trò chơi không được bao lâu, nhất định sẽ có những người ỷ mạnh gặp phải người yếu liền ra tay gϊếŧ chết. Nếu cứ ở tân thủ trấn ra ra vào vào, không kể đến nhận nhiệm vụ sẽ tốn rất nhiều thời gian. Thì cũng phải tính đến chuyện có thể an toàn né tránh được những người như vậy không mới là vấn đề. Cho dù Hạ Mạt so với tất cả mọi người đi trước một bước. Nhưng chắc chắn ngay cả cô cũng không thể có được ưu thế gì lớn.
Cứ như vậy, chẳng thà cô ra khỏi thôn. Tại bản đồ dã ngoại tăng lên thực lực của mình. Chỉ cần cô có ý thức tránh né, một quãng thời gian rất dài bất cứ người nào cũng không thể phát sinh tranh chấp gì đặc biệt. Khoảng thời gian dài như vậy cũng đủ cho cô vừa nghỉ ngơi tiết kiệm sức lực. Vừa có thể nâng cao kĩ năng của bản thân.
Đã quyết định xong, Hạ Mạt không có một giây trì hoãn. Trực tiếp ra khỏi ngôi làng. Hướng về một khe núi phía xa rồi chạy đi.
Ở trong Bụi Trần, nhân vật có những thuộc tính: Sự chịu đựng, thể lực, trí lực, nhanh nhẹn, sức mạnh và ngộ tính. Sự chịu đựng ảnh hưởng đến sinh mệnh (*kiểu như HP) của người. Thể lực ảnh hưởng đến sức bền bỉ khi chiến đấu. Trí lực, nhanh nhẹn và sức mạnh phân biệt với nhau sẽ ảnh hưởng đến phương hướng phát triển của nhân vật. Về phần ngộ tính là khả năng nhân vật lĩnh ngộ. Đây cũng là điểm hết sức quan trọng.
Vì sao? Trong Bụi Trần, không có phân loại nghề nghiệp, cũng không phân chia cấp bậc. Tất cả nhân vật trong trò chơi sẽ căn cứ vào các nhiệm vụ nhận được cùng các sự kiện trải qua, nhân vật sẽ có [Điểm thuộc tính] không giống nhau. Điều này quyết định mỗi người có một phương hướng kĩ năng phát triển. Trong những thuộc tính trên, thứ khó lấy được nhất là ngộ tính. Ngộ tính cao hay thấp quyết định đến khả năng lĩnh hội của nhân vật. Sức lĩnh hội càng cao thì có khả năng học được những kĩ năng vô cùng cường hãn.
Bụi Trần tái hiện sự thật một trăm phần trăm. Có lẽ vì vậy nên thuộc tính của nhân vật thông qua quá trình quét kho đông lạnh mà tự có thuộc tính tương ứng. Tất nhiên những thuộc tính này sẽ không tương đồng. Tuy rằng ở trong game có thể thông qua các loại phương thức khác nhau để thu được [Điểm thuộc tính] thế nhưng khi mới bắt đầu [Điểm thuộc tính] của mọi người chơi bởi những tình huống khác nhau mà không thể giống nhau được. Mặc kệ sau này trò chơi sẽ xuất hiện tình huống thế nào, nhưng tại thời điểm sơ kì trò chơi. Tố chất của người chơi tốt thì người chơi ấy nhất định sẽ được lợi.
Đừng nói chuyện có công bằng hay không. Thế giới này vốn là không công bằng.
Sự chịu đựng: 5, thể lực: 5, trí lực: 1, nhanh nhẹn:1, sức mạnh:1, ngộ tính: 0
Những thuộc tính của Hạ Mạt đời trước hay đời này đều được hệ thống ước định như vậy. Không có cái gì hơn, cũng chẳng có thuộc tính nào quá kém. Tất cả đều giống một người chơi bình thường khác. Cho dù có làm lại lần nữa thì cũng không có gì thay đổi cả.
Chỉ có điều cô qua một giai đoạn không biết trước mặt mộng cảnh đây là thật hay là giả. Ở trong giấc mộng, cô dường như đã sống qua một lần, cũng như đã chết đi một lần.
Hạ Mạt đón gió chạy đi. Vì điểm nhanh nhẹn ảnh hưởng đến tốc độ nên cô trốn không được nhanh. Nhưng, cô lại mỉm cười. Bất luận hiện tại có phải là một giấc mộng hay không, nếu là giấc mộng mà có thể là lại lần nữa. Cô nên đem nhưng hối hận kia xoá bỏ đi. Cô phải sống sót! Vì hi vọng của cha mẹ, vì hi vọng của cô. Hoặc là vì thù hận, cô phải sống sót. Sống sót đến phút cuối cùng!
Giống như là một hạt bụi, tuy rằng rất nhỏ bé. Nhưng khi đã rơi vào đất bùn thì sẽ hồi sinh rực rỡ!
Tuy rằng trong hiện thực và trong game hoàn toàn như nhau, nhưng khác là trong game Bụi Trần lại lấy bối cảnh là thời đại vũ khí lạnh. Mỗi người cần sử dụng vũ khí để đánh gục quái vật hoặc là đối thủ. Về phần điều khiển pháp thuật thật ra có tồn tại, thế nhưng đó là một kĩ năng hết sức bí ẩn. Trong kí ức của Hạ Mạt, đến lúc cô ngừng trò chơi cũng không gặp phải nhân vật điều khiển được sức mạnh phép thuật. Đương nhiên, điều này cùng với phạm vi quan hệ của cô có quan hệ. Phải biết rằng, đời trước cô chỉ là một người chơi ở dưới đáy xã hội lần mò.
Khi chạy qua một cánh đồng Nhân trần, Hạ Mạt dừng lại ở biên giới của rừng rậm. Cô ngẩng đầu nhìn về một cây không lớn lắm. Ánh mắt rơi trên một nhánh cây nhô ra. Cô cần nhánh cây kia làm vũ khí. Không sai. Cô cần chính là nó!
Trong Bụi Trần, ngoại trừ một bộ quần áo che đậy thân thể không có bất kì thuộc tính phòng ngự nào thì không còn gì khác nữa. Một cây gậy cũng không cho. Nếu người chơi muốn chiến đấu, vậy thì tự bản thân phải đi tìm vũ khí cho mình.
Trong game thời điểm đầu. Những thứ nhẹ nhàng dễ cầm như cành cây là vũ khí tốt nhất. Đương nhiên làm sao để tìm được một cành cây tiện tay kì thực cũng phải trải qua quá trình học tập. Hạ Mạt đã từng vì điều này mà phải hao tốn một thời gian để học tập. Mà bây giờ cô đã có thể quen thuộc với kĩ năng này đến mức giữa những đám cây lộn xộn, liếc mắt một cái cũng có thể tìm được một nhánh cây thích hợp nhất với bản thân.
Sau khi đã xác định được cành cây mình tuyển chọn. Cô liền đi đến dưới cây, hít một hơi thật sâu. Đột nhiên nhảy vọt lên ôm lấy thân cây, hướng đến trên cây bò tới. Bắt đầu không thuận lợi mấy, cô cũng từng qua những động tác bình thường ở đời trước rèn luyện kĩ năng nhân vật như vậy. Thuộc tính thì phải trải qua muôn vàn thử thách cùng kĩ xảo mới lấy được. Tuy bây giờ không có thuộc tính, nhưng kỉ xảo thì vẫn ở đó. Khắc sâu trong tâm trí.
Phiền toái nhất là, làm sao để sử dụng thân thể bình thường này thành thục được những kĩ xảo kia.
Thử đi thử lại nhiều lần, mặc dù có chút khó khăn nhưng vẫn còn tính là thuận lợi. Dù sao kĩ xảo phảng phất trong kí ức không cách nào quên được. Bộ não con người là một thứ thần kì. Cho dù thân thể này không giống trước, nhưng sau khi thất bại vài lần đã hình thành thói quen. Trực tiếp khống chế ý thức vận dụng thuần thục kĩ năng leo cây. Nếu điều này so với kiếp trước thì cô đã học leo cây tốt lắm rồi. Nguyên lai vì kĩ năng này cô lãng phí thời gian đến nửa ngày. Mà để thuần thục cũng phải đến hai tuần lễ. Bây giờ thật sự là tốt lắm rồi.