Đứa nhỏ ngồi trong lòng Vô Thu, ngậm nắm đấm nhỏ của nó, nước miếng đầm đìa, ánh mắt lộ ra tò mò với thế giới này.
Vô Đông truyền yêu lực cho Vô Thu, gian nan duy trì hình người cho hắn.
Phương Cố nói: “Vô Thu, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Bọn hắn cần phải rời khỏi núi Bình, không thể gây trở nại cho mảnh đất đã bị vứt bỏ này sinh ra sơn thần mới.
Vô Thu nói: “Ta có thể đi đâu?”
Bùi Túc nói: “Ta và Phương Cố thương lượng rồi, ngươi có thể đến Phái Thị, đứa nhỏ này dù sao là cùng mảnh hồn nhỏ của Tuyết Thâm dưỡng dục ra, trong vòng ba năm, vẫn là ở cùng ấn chương Chung Linh thì tốt hơn, ngươi chỉ cần tuân thủ quy củ, không có ai sẽ quấy rầy ngươi.”
Vô Đông lại nói: “Nhưng Phái Thị là địa giới của đại yêu Bùi Túc, không phải nói là tính khí không tốt sao? Qua đó rất phiền phức đúng không, lỡ như quy củ bên đó rất kỳ quái thì phải làm sao?”
Biểu tình của Bùi Túc có chút vi diệu.
Lập Kính Thập lộ ra vẻ mặt hoảng sợ ---- hiển nhiên là vị chỉ số thông minh của hắn làm cho chấn kinh.
Đến Vô Thu cũng đem mặt quay đi, không muốn để ý đến đứa em trai này.
Diệp Cẩn Bạch lại một lần nữa cảm thấy kỳ quái vì sao Vô Đông lại có thể tìm được bạn gái ---- bởi vì thân thể Bùi Túc đã hoàn toàn khôi phục, một đường đến đây bọn họ đều không có khắc chế giấu giếm thân phận, Vô Đông rốt cuộc là có bao nhiêu trì độn, đến thân phận Bùi Túc cũng không nhìn ra một chút nào.
Vô Thu nói: “Xin lỗi, đệ đệ của ta đầu óc không được tốt lắm.”
Vô Đông: “Không phải, huynh sao lại nói đệ đệ mình như vậy? Ta lại làm sao......này! Nghe ta nói đã! Ta và vì tốt cho huynh!”
Vô Thu không muốn để ý đến Vô Đông, cái tên đệ đệ ngốc này hắn cũng đã chịu đủ rồi.
Vô Thu cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, nội tâm giãy giụa giao động, đứa nhỏ và hắn đối mắt một lúc, há miệng gọi một tiếng, ngốc ngốc hôn lên mặt hắn đầy nước miếng.
Vô Thu không nhịn được cười cười, dịu dàng lau mặt cho đứa nhỏ.
Điều kiện của Bùi Túc làm cho hắn rất động tâm, đứa nhỏ này thần hồn không ổn, nếu như có thể cách Chung Linh gần một chút......cho dù là đối với hắn hay đối với đứa nhỏ này đều là chuyện tốt.
Vô Thu nhìn Diệp Cẩn Bạch: “Bên đó nhà ngươi còn phòng không?”
Diệp Cẩn Bạch bị hỏi sửng sốt, vừa muốn trả lời, Bùi Túc đã từ chối: “Không có, ngươi đi nơi khác.”
Vô Thu di chuyển ánh mắt, rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, ngậm miệng.
Cho dù có, vậy cũng là không có.
Cúi cùng Bùi Túc quyết định thu hồi nơi ở của cái tên đầu sói kia, sù sao đã đến kỳ hạn cho thuê, không cần phải để lại thứ chướng mắt.
Lúc Vô Thu ôm đứa nhỏ đi khỏi núi Bình, quay đầu lại nhìn rất lâu.
........
Vốn dĩ định sáng hôm sau khởi hành về Phái Thị, nhưng Vô Thu nói muốn đi gặp người nhà của người đàn ông trung niên kia.
Phương Cố đồng ý, có điều trước khi nói địa chỉ người nhà người đàn ông kia cho Vô Thu, đã ước định tam chương với hắn: “Ta biết người khó lòng buông bỏ, nhưng người nhà ông ta vô tội, ta hy vọng ngươi có thể khống chế bản thân một chút.”
Vô Thu cười cười: “Không, ta chỉ là muốn nhìn một chút.” Coi như là làm một cái kết thúc.
Diệp Cẩn Bạch muốn cảm ơn ân tình năm đó của người đàn ông trung niên, cũng đi cùng hắn.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, khi bọn họ tìm theo địa chỉ đến nhà đối phương, lại nhìn thấy trước cửa treo câu đối phúng điếu, người thương tiếc ra ra vào vào.
Dò hỏi mới biết nhà này có đứa con gái duy nhất nhảy lầu tự sát.
Sắc mặt Diệp Cẩn Bạch đột nhiên trắng bệch ---- con gái duy nhất không phải là tiểu cô nương năm đó sao?
Tiểu cô nương đó hình như nhỏ tuổi hơn cậu một chút, năm nay là đang học đại học, đang yên đang lành lại không còn nữa?
Diệp Cẩn Bạch lựa chọn lúc ít người, cùng Vô Thu đi vào bái phỏng.
Mẹ Phương mặt đầy nước mắt, nhìn thấy hai người lại vẫn duy trì phép lịch sự cơ bản.
Diệp Cẩn Bạch cúi người với mẹ Phương, nói rõ thân phận của mình, mẹ Phương kinh ngạc, lau nước mắt mời hai người đi vào.
“Chuyện năm đó cháu rất xin lỗi.” Diệp Cẩn Bạch nhẹ giọng xin lỗi.
Mẹ Phương lắc đầu: “Đây không phải là lỗi của cháu, bác ngược lại phải cảm ơn cháu, để cho Đường Đường sống tiếp.” Phương Đường, là tên tiểu cô nương đó, Phương Đường kể lại tất cả mọi chuyện cho mẹ Phương sau khi tìm được đường sống từ chỗ chết, mẹ Phương không hề trách cứ Diệp Cẩn Bạch, ngược lại còn an ủi con gái.
Nhưng bây giờ Đường Đường của bà không còn nữa.
Mẹ Phương lau nước mắt: “Đường Đường nhà bác không lâu trước.....không lâu trước đó đã đi rồi, không có cách nào gặp cháu......” bà thật sự không nhịn được, ôm mặt khóc to.
Diệp Cẩn Bạch chỉ có thể nói một câu: “Người mất an giấc ngàn thu.”
Mẹ Phương dường như tìm được chỗ phát tiết, thấp giọng khóc thút thít, nói xin lỗi với con gái.
Diệp Cẩn Bạch lúc này mới biết Phương Đường quả thật đã lên đại học, năm nay năm 3, sau khi nói chuyện điện thoại xong với mẹ Phương, tối hôm đó đã nhảy từ trên tầng ký túc xá xuống, mẹ Phương lúc nhận được tin như bị sét đánh.
Cô nương vừa còn cãi vã với bà sao có thể nhảy lầu được?
Cô con gái sống sờ sờ cứ vậy mà nằm dưới đất, một hơi thở cũng không còn.
Mẹ Phương căn bản không thể chấp nhận sự thật này.
........
Trấn an mẹ Phương, hai người trước khi rời đi đến trước linh đường thắp hương.
Ra khỏi cửa nhà họ Phương, Vô Thu đυ.ng nhẹ cậu một cái, Diệp Cẩn Bạch thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nhìn thấy một quỷ hồn cả người đầy máu đứng bên ngoài cửa, từ thân hình cho thấy, hẳn là một cô nương.
U hồn phát hiện ra bọn họ, ngẩng đầu, đầu cô như vị một vật nặng nghiến qua, đỉnh đầu còn có một cái lỗ, ngũ quan bị máu che lấp, tứ chi cũng vặn vẹo thành hình dáng kỳ quái.
Diệp Cẩn Bạch thu hồi tầm mắt.
Vô Thu nói nhỏ: “Muốn đem cô ta đi xa một chút không?”
Diệp Cẩn Bạch cũng thấp giọng nói: “Đưa đến nơi khác đi, hỏi xem cô ta là ai.”
Vô Thu tốn một chút công sức mới đem được u hồn đi, hai người một quỷ đứng yên lặng ở một còn hẻm nhỏ.
U hồn đó từng bước từng bước đi theo sau hai người.
Vì để phân biệt ra dung mạo đối phương, Diệp Cẩn Bạch dùng thần lực khôi phục dáng vẻ trước khi chết của đối phương, vừa nhìn đã thấy được bộ dáng của cô, Diệp Cẩn Bạch nhíu mày, cảm thấy có chút quen mắt.
“Cô là.....Phương Đường?” Diệp Cẩn Bạch chần chờ hỏi.
Nữ quỷ bỗng nhiên nghe được tên mình, thần trí sau khi chết mơ mơ hồ hồ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
“Đúng, tôi là Phương Đường, tôi.....tôi chết rồi?”
Nữ quỷ sờ mặt mình, tựa hồ không thể chấp nhận sự thật mình đã chết.
Diệp Cẩn Bạch và Vô Thu đứng bên cạnh, đợi Phương Đường bình tĩnh lại.
Phương Đường cúi người với hai người họ, nói: “Cảm ơn hai người đã làm tôi tỉnh táo lại.”
Phương Đường quay đầu nhìn về phía nhà họ Phương, nói: “Sau khi chết tôi mơ mơ hồ hồ, cùng thi thể của mình cùng về đây,” Cô cười ảm đạm một cái, “Không biết hôm nay trong người đến phúng điếu có thể nhìn thấy quỷ, hy vọng không cần vị dọa đến.”
Diệp Cẩn Bạch nói: “Cô thật sự là tự sát?”
Phương Đường trầm mặc một chút, mệt mỏi gật đầu: “Tôi.....quá xúc động.” Đôi mắt cô đột nhiên hiện lên nước mắt, nhưng quỷ không có nước mắt, “Tôi vô cùng xin lỗi, tôi có lỗi với mẹ tôi.”
Quỷ hồn bị chấp niêm quấn chặt, ở lại một nơi không chịu đi đầu thai, Phương Đường cũng như vậy.
Phương Đường nói: “Nếu như có thể, tôi rất muốn nói chuyện với mẹ tôi, nói với bà, bà là người mẹ tốt nhất thế gian, tôi không có giận bà, tôi không hận bà......”
Diệp Cẩn Bạch nói: “Tôi có thể để cô và mẹ cô gặp mặt một lần.”