Dòng Máu

Chương 49

Chương 49
Trong nhà mình ở Olgiata, Ivo Palazzi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách thì thấy một cảnh tượng khủng khϊếp. Gần đoạn đường dành cho xe hơi là Donatella và ba đứa con trai đang đi tới.

Simonetta còn đang ngủ trưa ở trên lầu. Ivo vội vã chạy ra cửa trước và đến gặp gia đình thứ hai của mình. Ông đang tràn ngập tức giận đến độ có thể gϊếŧ người. Ông đã hết lòng với người đàn bà nầy, tử tế, thương yêu, và bây giờ mụ ta đang cố tìm cách huỷ hoại sự nghiệp của ông, hôn nhân của ông, cuộc sống của ông. Ông nhìn Donatella ra khỏi chiếc Lancia Flavia ông đã hào phóng tặng cho cô ta. Ivo nghĩ trông cô ta chưa bao giờ đẹp hơn thế.

Ba đứa trẻ lần lượt bước ra ôm chầm lấy ông và hôn hít. Ôi, Ivo yêu quý chúng xiết bao! Ôi, ông hy vọng Simonetta đừng tỉnh giấc biết nhường nào!

- Em đến gặp vợ anh, - Donatella cương quyết nói và quay sang lũ trẻ, - Nào đi, các con.

- Không! - Ivo kêu lên.

- Làm sao anh ngăn em được? Nếu hôm nay em không gặp được bà ấy thì em sẽ gặp vào ngày mai.

Ivo lâm vào thế kẹt. Không còn lối thoát nào hết.

Nhưng ông biết rằng mình không thể để cô ta hay bất kỳ ai khác phá hỏng mọi thứ ông đã vất vả lao động để có được. Ivo nghĩ mình như một con người lịch sự và ông ghét những gì mình phải làm. Không phải chỉ cho ông, mà cho cả Simonetta và Donatella cùng tất cả các con của ông.

- Em sẽ có tiền, - Ivo hứa. - Cho anh năm ngày.

Donatella nhìn vào mắt ông.

- Năm ngày. - Cô ta nói.

° ° °

Ở London, Sir Alec Nichols đang tham gia một cuộc tranh luận trong phòng họp Hạ nghị viện. Ông được chọn phát biểu một bài về chính sách chủ yếu giải quyết vấn đề đình công của giới lao động làm tê liệt nền kinh tế Anh Quốc. Nhưng ông khó tập trung được tư tưởng tuần lễ vừa qua. Chúng đã mò ra ông ở bất cứ nơi nào ông đến, tại câu lạc bộ, tại tiệm cắt tóc, nhà hàng, các cuộc họp kinh doanh. Và lần nào Alec cũng phải dập máy nửa chừng. Ông biết điều chúng đòi hỏi mới là sự bắt đầu. Một khi chúng đã chế ngự được ông chúng sẽ tìm cách chiếm lấy số cổ phần của ông, chúng sẽ làm chủ một phần của tập đoàn dược phẩm khổng lồ, nơi chế tạo ra đủ các loại thuốc.

- Ông không thể để cho điều đó xảy ra. Bọn chúng bắt đầu gọi điện cho ông bốn, năm lần một ngày cho đến khi thần kinh ông căng ra tới điểm đứt. Điều làm Alec lo lắng bây giờ là cả ngày hôm nay ông chưa nghe thấy bọn chúng gọi. Ông đã tưởng sẽ có một cú vào bữa sáng, và lại một cú nữa khi ông ăn trưa ở White s. Nhưng không có một cú nào và không hiểu sao ông không thể vứt bỏ cái cảm giác rằng im lặng còn đáng sợ hơn cả những sự đe doạ. Ông cố xua những ý nghĩ đó đi xa vào lúc nầy đây, khi đang phảt biểu ở Hạ nghị viện.

- Không người bạn nào của giới lao động trung kiên hơn tôi. Lực lượng lao động là nhân tố giúp cho đất nước chúng ta hùng mạnh. Những người lao động làm việc trong các xí nghiệp, điều khiển các thiết bị trong các nhà máy. Họ là thành phần tinh tuý nhất của đất nước nầy, là xương sống giúp cho nước Anh vươn cao và cường thịnh giữa các quốc gia. - ông dừng lại.

- Tuy nhiên, cũng đôi khi quyền lợi của mọi quốc gia cần phải đượchy sinh để… - Ông nói như một con vẹt. Ông đang tự hỏi có phải mình đã làm bọn chúng sợ hãi bỏ đi khi tháu cáy chúng. Sau tất cả, chúng chỉ là bọn du côn vặt vãnh. Còn ông là Sir Alec Nichols, Tòng nam tước, nghị sĩ trong nghị viện Anh. Chúng có thể làm gì được ông? Có thể ông sẽ không nghe thấy bọn chúng nữa. Kể từ ngày hôm nay chúng sẽ trả lại cho ông cuộc sống yên lành.

Sir Alec kết thúc bài diễn văn trong tiếng vỗ tay rào rào từ các dẫy ghế bên dưới.

Ông đi về chỗ thì một người hầu đến bên ông và nói:

- Tôi có một lời nhắn cho ngài, Sir Alec.

Alec quay lại.

- Gì cơ?

- Ông phải về nhà càng nhanh càng tốt. Ở đó vừa có một tai nạn.

Khi Alec về đến nhà thì Vivian đang được đưa ra xe cứu thương. Bác sĩ ở bên cạnh bà. Alec tạt xe vào lề đường và chạy ra trước khi nó kịp dừng hẳn.

- Ông nhìn gương mặt trắng bệch bất tỉnh của Vivian và quay sang viên bác sĩ.

- Chuyện gì vậy?

Viên bác sĩ trả lời với vẻ bất lực.

- Tôi không biết, Sir Alec. Tôi nhận được một cú điện thoại nặc danh nói ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn. Khi tôi đến nơi, tôi thấy bà đây đã nằm trên sàn nhà trong phòng ngủ. Xương bánh chè của bà nhà đã bị đập lên sàn nhà đầy gai nhọn.

Alec nhắm mắt lại, cố cưỡng lại cơn buồn nôn đang dâng lên. Ông có thể cảm thấy rờn rợn trong cổ.

- Chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể, dĩ nhiên, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là ông nên chuẩn tinh thần. Có lẽ bà nhà sẽ không thể đi lại được nữa.

Alec cảm thấy như nghẹt thở. Ông đi về phía xe cứu thương.

- Bà ấy đã được tiêm thuốc giảm đau, - viên bác sĩ nói. - Tôi không nghĩ là bà ấy sẽ nhận ra ông!- Alec thậm chí không nghe thấy ông ta nói gì. Ông leo vào thùng xe và ngồi lên chiếc ghế phụ, nhìn chằm chằm vào vợ mình, bỏ mặc cửa sau bị đóng lại, còi xe vang lên và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ông nắm lấy bàn tay giá lạnh của Vivian. Bà mở mắt ra.

- Alec.

Giọng bà thì thào không rõ.

Cặp mắt Alec đẫm lệ.

- Ôi, em yêu, em yêu…

- Hai gã… đeo mặt nạ… chúng đè em xuống… đánh gẫy chân em… Em không bao giờ khiêu vũ được nữa… Em sẽ thành phế nhân… Alec… Anh có còn muốn em không?

Ông gục đầu vào vai bà thổn thức. Đó là những giọt nước mắt thất vọng và đau đớn, nhưng còn một điều gì khác nữa, một điều ông không dám thừa nhận với bản thân. Ông cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.

Nếu Vivian bị tàn phế, ông sẽ có thể chăm sóc bà, và bà không thể rời bỏ ông để đi theo bất kỳ một ai khác nữa.

Nhưng Alec biết chuyện nầy chưa dừng lạỉ ở đây.

Bọn chúng chưa chịu buông tha cho ông. Đây mới chỉ là lời cảnh cáo của bọn chúng. Cách duy nhất để ông có thể tống khứ bọn chúng đi là cho chúng những gì chúng muốn.

Thật nhanh chóng.